Chuong 471: Lao Thai Phi That Vong (1)
Chuong 471: Lao Thai Phi That Vong (1)Chuong 471: Lao Thai Phi That Vong (1)
Đại Cường trợn mắt khó nhọc nói: "An Nhiên cô nương, ta cũng không thể tưởng tượng được hóa ra ta có thể ăn nhiều đến vậy."
Lúc tất cả bà tử phụ trách dọn dẹp viện đến dọn bát đĩa trông thấy vậy thì đều cảm thấy rất ngạc nhiên.
Bọn họ nhỏ giọng thì thâm với nhau: "Trời ơi, hai người này ăn giỏi quá rồi đấy, họ ăn gân như hết sạch một mâm mười tám món ăn rồi."
Lỗ tai của Cố An Nhiên rất thính, thế nên đương nhiên là nàng cũng nghe được những lời mà các bà tử nói.
Nàng bất đắc dĩ bóp bóp phần giữa mày, nhưng nàng thật sự hết cách nên chỉ có thể thở ra một hơi dài.
Trăng đã lên nhưng chỉ vì lo lắng ngày mai cây lục hương cầu trăm năm không sống lại được cho nên Đại Cường ngủ không được.
Còn Cố An Nhiên lại hình thành thói quen từ thời hiện đại lúc trước nên bây giờ có không ngủ cũng không thành vấn đề!
Đại Cường thấy trong phòng Cố An Nhiên vẫn còn sáng đèn nên cũng đi ra khỏi phòng mình.
Nhưng khi vừa ra khỏi cửa phòng lại phát hiện Cố An Nhiên đã đặt một chiếc ghế nằm trong tiểu viện. Nàng đang ngồi trên ghế nằm ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bâu trời.
Đại Cường cũng dọn một chiếc ghế nằm ra đặt xuống bên cạnh Cố An Nhiên nhưng hắn ta lại không nhắc gì đến chuyện ngày mai vì sợ An Nhiên cô nương sẽ lo lắng sợ hãi.
Thậm chí vì để giảm bớt áp lực tâm lý cho Cố An Nhiên mà hắn ta còn không ngừng pha trò cười, nói giỡn, vậy mà cũng thật sự chọc cười được Cố An Nhiên.
Trong lúc cười đùa, Đại Cường lại nghe thấy bụng Cố An Nhiên ục ục kêu vang.
Bởi vì bữa chiều còn chưa ăn no lắm, hơn nữa hiện tại cũng khá trễ cho nên bây giờ có đói cũng là chuyện bình thường.
Đại Cường lập tức hiểu ý, hoá ra bữa chiều An Nhiên cô nương không ăn nhiều là bởi vì lo lắng!
Hiện tại vừa đói bụng lại còn ngủ không được!
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn không phải là cách, cho dù có chết... cũng phải làm con ma no chứ...
Nghĩ đến đây, Đại Cường lập tức trở mình nhảy xuống ghế nằm đi tới cửa viện.
Cố An Nhiên nhìn theo bóng dáng Đại Cường hỏi: "Ngươi lại đi ra ngoài làm gì vậy?"
Đại Cường xoay người gãi đầu nhìn Cố An Nhiên nói: "Ha ha ha hat! Ta đói bụng!"
Cố An Nhiên bất lực đỡ trán, Đại Cường đã tiêu hoá hết đồ ăn bữa chiều rồi sao? Lại muốn ăn cái gì nữa vậy?
Đại Cường mở cửa ra, thị vệ nhìn hắn ta nói: "Ngươi ra đây làm gì vậy? Hay là có yêu cầu gì?"
Đám thị vệ bên ngoài đều phấn chấn tinh thần, vây quanh cái viện y hệt cái thùng sắt.
Đại Cường mỉm cười: "Ta đói bụng, các ngươi có thể đi lấy cho ta một ít điểm tâm lại đây được không? Ta muốn điểm tâm gì đó ngọt một chút, làm đẹp tỉnh xảo một chút, cảm ơn các ngươi."
Hắn ta nhớ rõ An Nhiên cô nương là người rất thích ăn những món điểm tâm đẹp.
Tuy rằng thị vệ đã hơi không kiên nhẫn nhưng tạm thời bọn chúng vẫn sợ sẽ đắc tội với hắn ta nên xua tay nói: "Biết rồi, chờ chút."
Sau khi Đại Cường vào trong viện, một tên thị vệ đi đến phòng bếp.
Người hầu trong phòng bếp đang thu dọn đồ chuẩn bị rời đi, thị vệ vội vàng ngăn cản, hỏi: "Các ngươi chờ một chút, còn điểm tâm gì không? Cái loại nào được làm tỉnh xảo ấy."
Tổng quản phòng bếp vui vẻ hỏi: "Sao vậy? Thái phi muốn ăn điểm tâm hay là Tĩnh Vương muốn ăn điểm tâm?"
Thị vệ lắc đầu nói: "Không phải, là hai vị hôm nay tới đây chữa trị cho mẫu đơn vương, bọn họ muốn ăn một chút điểm tâm tinh xảo của vương phủ chúng ta."
Tổng quản phòng bếp lập tức thay đổi sắc mặt: "Phi! Bọn họ cũng xứng sao!”
"Ngươi còn không biết phải không? Chỉ sợ là ngày mai hai vị kia sẽ khó giữ được đầu, ngươi không cần phải đi lấy lòng bọn họ đâu."
Nói xong tổng quản phòng bếp còn làm ra động tác cắt cổ.
Thị vệ hỏi: "Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cây mẫu đơn vương xảy ra chuyện gì sao?"