Chuong 472: Lao Thai Phi That Vong (2)
Chuong 472: Lao Thai Phi That Vong (2)Chuong 472: Lao Thai Phi That Vong (2)
Tổng quản phòng bếp lắc đầu nói: 'Không phải cây mẫu đơn vương xảy ra chuyện gì nhưng kể từ lúc mẫu đơn vương được bọn họ trị liệu tới nay vẫn chưa có một chút phản ứng gì, thế cho nên làm sao ngày mai cây có thể sống lại được đúng không? Nghe nói thái phi đã chờ không kiên nhẫn rồi."
"Lại đợi thêm một canh giờ nữa, nếu như mẫu đơn vương còn không có phản ứng thì chắc hẳn thái phi sẽ không đợi nữa đâu.”
Từ trước tới nay những thái giám tổng quản trong vương phủ này đều nghe ngóng được đủ các loại tin tức khắp nơi, hơn nữa phần lớn tin tức trong tay bọn họ đều rất đáng tin cậy.
Nếu như tổng quản phòng bếp nói bọn họ canh gác hai người kia không bao lâu nữa vậy thì chắc chắn đó là sự thật rồi.
"Phi! Thật đen đủi!" Tên thị vệ nhổ ra một bãi nước miếng.
Sau đó chắp tay với tổng quản phòng bếp nói: "Đa tạ công công đã báo!"
Sau khi hắn ta vừa trở về cửa viện nơi bọn người Cố An Nhiên ở thì cũng vội nói tin tức mà mình biết cho tên cầm đầu nghe.
Tên cầm đầu nghiêm nghị nhìn mọi người nói: "Mọi người tăng phòng cảnh giác!"
Gan bàn tay của nữ tử với nam nhân kia đều có vết chai, hơn nữa nghe tiếng bước chân đi đường của bọn họ thì tuyệt đối không phải là người thường.
Quan trọng nhất chính là hiện tại bọn họ đều không làm ầm ï gì, vẫn chỉ ăn uống như thường, chắc hẳn cũng có chút tài năng.
Đại Cường chờ mãi chờ mãi trong viện cũng không thấy điểm tâm đưa tới, bụng An Nhiên cô nương lại vang lên một lần nữa, chắc hẳn nàng đang rất đói bụng.
Hắn ta nhịn không được lại một lần nữa mở cửa viện khiến tên thị vệ canh cửa không khỏi khiếp sợ nhao nhao chỉ kiếm vào hắn ta.
"Ngươi ra đây làm gì?”
Đại Cường mờ mit xua tay nói: “Các ngươi kinh hoảng như vậy làm gì? Ta ra đây không làm gì cả, chỉ muốn hỏi một chút xem sao điểm tâm vẫn chưa đưa tới, ta thật sự rất đói bụng!"
Tên thị vệ vừa đi tới phòng bếp trợn trừng mắt bày ra vẻ mặt khinh thường, hắn ta vừa định nói ra toàn bộ lời tổng quản phòng bếp vừa nói nhưng lại bị tên đứng đầu quắc mắt.
Hắn ta mỉm cười giải thích: "À, vị huynh đệ này, là thế này, hiện tại đã rất muộn rồi cho nên người trong phòng bếp của bọn ta cũng đã nghỉ ngơi, ngày mai bọn ta sẽ mang điểm tâm tinh xảo cho ngươi, được không?”
Đại Cường bất lực gật đầu: "Được... được rồi."
Nói xong hắn ta cũng đóng cửa viện lại nhưng lại không đi ngay mà dán lỗ tai lên cửa nghe ngóng.
Tên thị vệ kia nói: "Vì sao vừa rồi ngài không cho ta nói sự thật? Bọn chúng sắp chết đến nơi rồi thì chúng ta còn sợ bọn chúng làm gì?"
Tên cầm đầu trừng mắt liếc nhìn tên thị vệ sau đó đè thấp giọng nói: "Không phải ta sợ bọn chúng mà ta lo bọn chúng biết tin quá sớm sẽ phản kháng kịch liệt, làm vậy không phải sẽ gia tăng thêm khó khăn cho công việc canh gác của chúng ta sao."
Tên thị vệ làm ra bộ dáng hiểu rõ gật đầu.
Cũng trong lúc này bên trong hậu hoa viên, lão thái phi ngáp một cái sau đó đứng dậy khỏi ghế.
Bà ta liếc mắt nhìn cây mẫu đơn vương thật lâu, ánh mắt thất vọng, ma ma ở bên cạnh thấy vậy nâng trở về nơi ở của mình.
Tĩnh Vương nhìn thấy bộ dáng mất mát của mẫu thân thì không chút do dự hạ mệnh lệnh: "Nếu như đúng tới giờ ty ngày mai mà cây mẫu đơn vương này còn không sống lại thì mang hai người kia đi giết hết."
Sau khi bày ra dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt quyết định chuyện sống chết của những người khác, Tĩnh Vương cũng trở về tẩm điện của mình. Ông ta ôm hai thê thiếp xinh đẹp vui đùa ầm ï một trận sau đó mới chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, lão thái phi và Tĩnh Vương lại đi đến hậu hoa viên, mẫu đơn vẫn không thay đổi gì, bây giờ đã là giờ thìn cuối cùng sắp bước sang giờ ty không xa.
Tĩnh Vương thấy vẻ mặt thất vọng của mẫu phi thì tức khắp sầm mặt xuống: "Không cần phải chờ nữa, mang bọn họ ra giết hết cho ta!"
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k