Chương 477: Bi Lua Một Vố Lớn (1)
Chương 477: Bi Lua Một Vố Lớn (1)Chương 477: Bi Lua Một Vố Lớn (1)
Lão thái phi nghe nói đám người Cố An Nhiên có bản lĩnh như vậy, càng lo lắng hơn!
Suy cho cùng, lớn tuổi rồi, ai cũng sợ chết.
"Vậy ngươi cứ mặc kệ bọn họ như vậy sao? Tĩnh Vương phủ của chúng ta không chỉ có mỗi sáu mươi tỉnh anh"
Tĩnh Vương liếc mắt nhìn lão thái phi, kiên nhẫn giải thích: 'Mẫu phi, dù sao bọn họ cũng chỉ là hạng người không quan trọng mà thôi."
“Ta phái ra ngàn vạn tinh anh, hai người bọn họ nhất định sẽ chết! Nhưng không cần thiết!"
"Hiện tại có rất nhiều thế lực đang để mắt tới ta như hổ rình mồi, ta không cần thiết phải lãng phí tinh nhuệ của mình cho những nhân vật tiểu tốt không quan trọng gì cảt"
"Hơn nữa, vừa rồi bọn họ có cơ hội giết chúng ta nhưng lại không làm. Họ chỉ nghĩ đến vàng, nghĩa là họ chỉ muốn tiền."
Tĩnh Vương nói xong lời này, lão thái phi mới tỉnh táo lại.
"Vậy chuyện này giao cho ngươi, ta mệt rồi, đi ngủ đây."
Tĩnh Vương hành lễ với lão thái phi, sau đó nhìn về phía thị vệ trưởng, ra lệnh: "Thông cáo cho binh lính tuần tra trong thành, nếu những người này không gây ra chuyện lớn gì cho thành Viên Châu thì cứ mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho họ đi."
"Vang Thị vệ cung kính đáp lại.
Lúc Cố An Nhiên và Đại Cường tiến vào phủ đệ của Đào Vọng Đường, chợt phát hiện tất cả mọi người đang đứng ở cửa, ngó nghiêng nhìn đường cái.
Sắc mặt của Nhị Cường và Đào Vọng Đường hiện rõ vẻ lo lắng, sợ Cố An Nhiên gặp chuyện không may.
Nhị Cường nhìn thấy Đại Cường và Cố An Nhiên quay lại, liền kéo tay áo Đào Vọng Đường nói: "Ông chủ Đào, bọn họ đã trở lại rồi."
Đào Vọng Đường nhìn về hướng Nhị Cường đang nhìn, vẻ mặt vui mừng.
Hai người chạy tới chào nàng, lo lắng hỏi: "An Nhiên cô nương, các ngươi không sao chứ?”
Cố An Nhiên xua tay nói: "Không sao đâu, chỉ là lãng phí hơi nhiều thời gian ở thành Viên Châu, phải giải quyết cho xong chuyện của ngươi."
Đào Vọng Đường cũng có chút lo lắng về vấn đề này, bởi vì mấy ngày trước trời mưa, chỗ ngọn núi nơi có hang động cất giữ kho báu của gia đình hắn xảy ra một trận lở đất, nếu không cẩn thận, số kho báu kia rất dễ sẽ bị lộ.
Bây giờ Tĩnh Vương thành Viên Châu này nuôi nhiều binh, đang thiếu tiên! Nếu ông ta phát hiện ra, sợ là một nửa tài sản của hắn có thể sẽ bị tịch thu.
Đào Vọng Đường gật đầu nói: "Được, chuyện này ta cũng muốn nhanh chóng giải quyết cho xong, nhưng mà ta có một người bằng hữu tới cửa, muốn cầu một vài món đồ chơi hiếm có, không biết An Nhiên cô nương có thể giúp được không?”
Cố An Nhiên nhướng mày nói: "Vì sao hắn ta lại tới tìm ngươi hỏi xin những món đồ chơi hiếm có? Chẳng lẽ trong nhà ở Viên Châu của ngươi có nhiều món đồ chơi hiếm có hay sao?"
Đào Vọng Đường lắc đầu nói: "Không, chỉ là trước đó không biết hắn ta từ đâu biết được ta lấy được chiếc cốc tráng men dạ quang nên đến để thử vận may. Ta nghĩ, không phải ngươi có rất nhiều thứ đó sao? Hắn ta giàu có, giá cả dễ bàn."
"Nếu ngươi có thể bán cho hắn ta thì ta sẽ đi nói với hắn. Nếu không tiện thì ta sẽ từ chối hắn ta, bảo rằng ở chỗ ta không có thứ gì cả."
Đào Vọng Đường không dám tự mình đưa ra quyết định, mà là hỏi ý của Cố An Nhiên rồi sau đó mới tính.
"Ngươi bảo hắn ta chờ chút, ta vê phòng một chuyến, ta còn có chút đồ."
Cố An Nhiên nói xong liền đi vào trong phòng, từ trong không gian lấy ra một cây pha lê phát tài cao nửa mét. Chậu của cây pha lê phát tài này được làm bằng đá quý, thân cây được làm bằng đồng nguyên chất, bên trên phủ một lớp vàng mỏng, lá của cây pha lê phát tài đều được làm bằng thạch anh tím.
Cả cái cây toàn là thủy tinh, thoạt nhìn có hiệu quả thị giác rất mạnh mẽ, ít nhất là trong thời đại này là thế.
Nếu là thời đại trước ngày tận thế, cây này chỉ có giá mấy vạn đô la thôi nên cũng không phải đồ vật đặc biệt giá trị gì.