Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 478 - Chương 478: Bi Lừa Một Vố Lớn (2)

Chương 478: Bi Lừa Một Vố Lớn (2) Chương 478: Bi Lừa Một Vố Lớn (2)Chương 478: Bi Lừa Một Vố Lớn (2)

Cây pha lê phát tài này ở đây không giống vậy, toàn bộ nó đều là ngọc quý đắt giá.

Nàng thu dọn một chút, mang theo cây pha lê phát tài cao nửa mét này ra.

Đi đến chính điện nhà Đào Vọng Đường.

Trên đường đi, mấy người ở nhà Đào Vọng Đường ngạc nhiên đến mức không thể ngậm miệng lại được khi nhìn thấy thứ nàng cầm trên tay!

Lúc đầu, bọn họ nghĩ rằng chủ nhân của bọn họ là người giàu nhất, còn bằng hữu của chủ nhân họ đều là những người bình thường, nhưng bây giờ có vẻ như không phải vậy!

Lúc nha hoàn nhà Đào Vọng Đường nhìn thấy cây pha lê phát tài này, thậm chí còn lấy hai tay che miệng lại!

Bọn họ có phần bối rối, tại sao một viên ngọc đẹp như vậy lại biến thành một cái cây? Nếu làm thành đồ trang sức trên đầu thì nó sẽ vô giá đến mức nào?

Đi được một lúc, cuối cùng Cố An Nhiên cũng tới cửa chính điện, cười khúc khích nói: "Ta đến muộn rồi."

Đào Vọng Đường tự nhận mình là người trải đời, thế nhưng khi nhìn thấy cây pha lê phát tài trong tay Cố An Nhiên, hắn đã suýt chút nữa ngã khỏi ghế, vất vả lắm mới ổn định được cơ thể.

Mà bằng hữu của Đào Vọng Đường, trong ánh mắt lại là vẻ mừng như điên.

Hắn ta cười nói: "Vọng Đường, hiện tại ta có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của phủ Tĩnh Vương rồi, ta nghĩ quản gia sẽ rất hài lòng, tất cả đều nhờ có ngươi. Về mặt giá cả ta sẽ không bạc đãi các ngươi."

Bởi vì Đại Cường và Cố An Nhiên đều ngâm hiểu không nói gì về chuyện xảy ra ở phủ Tĩnh Vương nên Đào Vọng Đường và Nhị Cường đều không biết gì cả.

Nhưng khi Cố An Nhiên nghe nhắc đến phủ Tĩnh Vương, ánh mắt lại có chút lạnh lùng.

Ban đầu nàng định bán cây pha lê phát tài này với giá một trăm năm mươi nghìn đến hai trăm nghìn lượng bạc, nhưng hiện tại nàng đã thay đổi ý định.

Cây này ít nhất có giá ba trăm nghìn lượng, đây là mức giá thấp nhất của nàng.

Nàng tin tưởng với nguồn tài chính của phủ Tĩnh Vương, số tiền này vẫn có thể bỏ ra được, dù sao trước đây nàng cũng từng nghe Đào Vọng Đường nói một câu.

Những hoàng tử được sủng ái này thường sẽ được ban thưởng mỗi năm, rơi vào khoảng một trăm năm mươi nghìn lượng bạc gì đó.

Số tiên mà nàng muốn, cũng chỉ bằng số bạc trị giá hai năm của Tĩnh Vương thôi.

Cố An Nhiên bình tĩnh đặt chắc cây pha lê phát tài lên bàn, Đại Cường như một con chó lớn bảo vệ thức ăn của mình, vòng tay quanh cây pha lê phát tài, bảo vệ nó trong vòng tay, đồng thời cảnh giác nhìn bằng hữu của Đào Vọng Đường.

Giờ đây, mỗi khi nghe thấy ai có liên quan đến phủ Tĩnh Vương, hắn ta đều cảm thấy họ không phải là người tốt.

Nhìn thấy Đại Cường như vậy, Cố An Nhiên cười nhẹ nói: "Buông tay ra, không sao đâu.”

Bằng hữu của Đào Vọng Đường có chút xấu hổ, nhưng sau đó vẫn hỏi: "Cô nương, cây ngọc này định bán với giá bao nhiêu lượng bạc?”

Cố An Nhiên im lặng một lúc rồi giơ ra năm ngón.

"Năm trăm nghìn lượng bạc." Nàng đưa ra giá cao hơn vì biết đối phương nhất định sẽ mặc cả.

Người này cũng không có dáng vẻ bị dọa, dù sao phủ Tĩnh Vương cũng nói rồi, thứ đắt nhất mua được có thể có giá khoảng bốn trăm nghìn lượng bạc, buôn bán mà, nhất định có thể mặc cả.

Dù sao cây ngọc và chậu ngọc này được làm rất tốt, giá năm trăm nghìn lượng thì có thể coi là hợp lý.

Tuy nhiên, dù sao hắn ta cũng là người làm ăn, lúc trả giá, trực tiếp chém giá lớn: "Cô nương, giá năm trăm nghìn lượng của ngươi quá đắt, nếu là ba trăm nghìn lượng, hôm nay ta sẽ trả ngươi tiên luôn!"

Cố An Nhiên làm bộ tuyệt đối sẽ không vì ba trăm nghìn lượng mà lung lay, dù sao đối phương có thể đưa ra số tiền này, còn sảng khoái như vậy, có nghĩa đây không phải là mức giá cao nhất mà hắn ta có thể đưa ra.

Quả nhiên, sau khi đối phương báo giá xong, ngay cả Đào Vọng Đường cũng tức giận trừng mắt nhìn hắn ta một cái.

ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k
Bình Luận (0)
Comment