Chương 480: Kho Báu Vật Của Đào Vọng Đường (2)
Chương 480: Kho Báu Vật Của Đào Vọng Đường (2)Chương 480: Kho Báu Vật Của Đào Vọng Đường (2)
Hắn ta cúi đầu nói: "Thưa tổng quản, nó thực sự không hề rẻ. Nó có giá bốn trăm năm mươi nghìn lượng bạc, nhiều hơn số tiền ngươi đưa cho †a.
Hắn ta có thể thấy rằng tổng quản rất thích cây pha lê phát tài này, vì vậy không có lý do gì hắn ta không kiếm thêm chút tiền.
Tuy nhiên, lời nói phải nói sao cho dễ nghe.
"Nhưng mà, nếu như tổng quản thật sự có chút bất tiện, ta sẽ biếu ngươi năm mươi nghìn lượng bạc để tỏ lòng với Tĩnh Vương."
Tổng quản nghe vậy, cười nói: "Không sao đâu, ta sẽ báo cáo lại với Vương gia, chắc chắn sẽ không để ngươi phải chịu thiệt. Dù sao ngươi cũng đã ra ngoài gân nửa năm giúp Tĩnh Vương tim một món quà thọ lễ cho lễ vạn thọ rồi."
"Tĩnh Vương điện hạ có cây bảo thạch này làm quà thọ lễ, nhất định ngài ấy sẽ rất vui mừng."
Ông ta thích những tên thủ hạ làm việc tận tâm, vì vậy ông ta sẽ không để những người làm việc cho mình phải chịu thiệt.
Nếu như đối xử khắc nghiệt với họ, vậy ai sẽ làm việc cho ông ta?
Người nọ giấu đi nụ cười trên môi, nghiêm túc nói: "Vậy thì trông cậy vào tổng quản."
Tổng quản mỉm cười vẫy tay với hắn ta: "Được rồi, ngươi đợi ở đây, ta sẽ quay lại ngay."
Tổng quản đi ra ngoài một lúc rồi quay lại, đặt cây pha lê phát tài trước mặt lão thái phi và Tĩnh Vương, quả nhiên hai người kia đều ngơ ngác nhìn, nghĩ hoàng đế nhất định sẽ thích.
Sau đó tổng quản đưa ra giá sáu trăm nghìn lượng, Tĩnh Vương và lão thái phi cảm thấy cây bảo bối này đáng giá nên cắn răng đưa cho bọn họ.
Tĩnh Vương là hoàng đệ của hoàng đế, bình thường ông ta sẽ không bao giờ cố gắng lấy lòng hoàng đế như thế này, nhưng lần này liên quan đến quân lực, là quyền khống chế năm vạn binh mã, tình thế bắt buộc, cho nên ông ta nhất định phải khiến cho hoàng huynh của ông ta vui vẻ mới được.
Từ trước đến nay hoàng huynh luôn thích đá quý, lưu ly và các đồ vật quý giá khác, mà cây ngọc này có thể coi là có cả hai.
Nó có màu sắc của đá quý và độ trong mờ của lưu ly, khiến nó trở thành sản phẩm quý hiếm và có chất lượng hàng đầu.
Tĩnh Vương đưa tiền cho tổng quản, tổng quản tự giữ lại cho mình một trăm nghìn lượng, đưa năm trăm nghìn lượng cho bằng hữu của Đào Vọng Đường. "Ta cho ngươi năm trăm nghìn lượng, thêm năm mươi nghìn lượng thừa ra, coi như là chi phí ngươi đã vất vả trong suốt sáu tháng qua!"
Tổng quản vẫn mỉm cười, dù sao thì ông ta cũng đã kiếm được một trăm nghìn lượng.
Tuy rằng ông ta ở trong vương phủ nhưng đây là lần đầu tiên ông ta kiếm được khối tài sản lớn như Vậy.
Chỉ có thể nói, chất lượng của cây ngọc này đủ tốt, đủ để qua mặt lão thái phi và Tĩnh Vương.
Bằng hữu của Đào Vọng Đường rất vui mừng, hắn ta vốn đã báo giá cao rồi, nhưng tổng quản lại cho hắn ta thêm năm mươi nghìn lượng, nên hắn ta kiếm được một trăm nghìn lượng, nhà hắn ta có nhiều mối làm ăn, mỗi năm làm việc chăm chỉ, hắn ta cũng chỉ kiếm được một trăm ngàn lượng lợi nhuận.
Nghĩ đến đây, ấn tượng của hắn ta với Đào Vọng Đường càng tốt hơn, đoán rằng bằng hữu của hắn đều là người có lai lịch, cho nên hắn ta dự tính bám chặt vào đùi vàng của người giàu nhất này.
Cố An Nhiên và Đào Vọng Đường ra ngoài vào sáng sớm hôm sau.
Kho báu vật của Đào Vọng Đường không ở ngoài thành mà nằm trên một ngọn núi phía sau khu vực heo lánh trong thành.
Sau khi ra ngoài, Đào Vọng Đường dự định đi thẳng vào núi, nhưng Cố An Nhiên vì lý do an toàn, rẽ bảy rẽ tám, cuối cùng vào một cửa hàng, sau khi đi ra, dung mạo và quần áo của bọn họ đều thay đổi.
Những người đi theo Cố An Nhiên nhìn nhau: "Bọn họ vào cửa hàng này làm gì vậy? Sao còn chưa ra?"
"Có trời mới biết bọn họ đang làm gì, cứ chờ xem đã. Dù sao đây là mệnh lệnh của vương gia, nếu nhìn thấy nữ nhân này đi trên đường thì cứ đi theo nàng ấy."
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k