Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 481 - Chương 481: Bản Ghi Chép Không Chính Xác (1)

Chương 481: Bản Ghi Chép Không Chính Xác (1) Chương 481: Bản Ghi Chép Không Chính Xác (1)Chương 481: Bản Ghi Chép Không Chính Xác (1)

Thế nhưng, lúc này đám người Cố An Nhiên và Đào Vọng Đường đã sắp đến kho báu vật rồi.

Họ bước vào một căn nhà khác mà Đào Vọng Đường mua ở Viên Châu, từ hậu viện của tòa nhà ra cửa, đi đường nhỏ lên núi, đến ngoài cửa kho báu vật.

Kho báu vật này trông rất chắc chắn, bởi vì những nơi mà Đào Vọng Đường chọn hầu hết đều được làm từ những tảng đá lớn.

Hắn đi đến một chỗ có hai cái cây được trồng ngay ngắn cạnh nhau, sau khi dọn sạch cỏ dại bên cạnh cây, một tảng đá khổng lồ xuất hiện trước mặt mọi người.

Đại Cường nhướng mày nói: "Này, chỗ này của ông chủ Đào không có cơ quan này."

Đào Vọng Đường lắc đầu nói: 'Không có cơ quan mới là an toàn nhất, bởi vì người bình thường khó có thể di chuyển được tảng đá này."

"Mà một khi bị người khác tìm ra được, đồ vật bên trong sẽ nguy hiểm."

"Đại Cường, Nhị Cường, hai người có thể dời tảng đá này đi được không?”

Không nói hai lời, Đại Cường và Nhị Cường đi di chuyển từng tảng đá, nhưng đáng tiếc là họ không di chuyển được.

Cuối cùng, cả ba người cùng nhau hợp sức di chuyển tảng đá đi.

Cố An Nhiên không khỏi thắc mắc, Đào Vọng Đường phải dùng bao nhiêu người mới có thể chặn được tảng đá này lên đó?

Vậy chẳng phải sẽ có rất nhiều người biết về chuyện này sao? Bảo bối ở bên trong liệu có còn hay không?

Hình như Đào Vọng Đường đã nhìn ra được nghi vấn của Cố An Nhiên: "An Nhiên cô nương, không có nhiều người biết chỗ này, năm đó ông nội ta cũng phải vất vả mới cho được tiền vào động này.

Tuy nhiên, Đào Vọng Đường lập tức nghĩ đến phương pháp tàn ác được sử dụng để xây dựng lăng mộ của hoàng đế, hắn sợ Cố An Nhiên hiểu lầm Đào gia của hắn là hộ giàu có bất nhân, nên hắn lập tức xua tay giải thích: "Nhưng các ngươi yên tâm, Đào gia chúng ta tuyệt đối sẽ không lạm sát người vô tội."

Cố An Nhiên biết rõ tính cách của Đào Vọng Đường, nàng biết hắn không phải loại người có thể tùy ý lấy mạng người khác, thậm chí hắn còn có một tấm lòng nhân từ.

Nàng khẽ gật đầu rồi nói: "Vậy chúng ta vào thôi, lấy đồ xong rồi đi luôn."

Đào Vọng Đường suy nghĩ một chút, ngập ngừng nói: “An Nhiên cô nương, sau này ta tính đi theo ngươi, nên dự định bán hai căn nhà ở Viên Châu, có lẽ phải mất một khoảng thời gian."

"Ta đang định hỏi bằng hữu của ta xem hắn có định mua nhà hay không."

Đào Vọng Đường biết chuyện của hắn đã khiến Cố An Nhiên mất rất nhiều thời gian, hắn định đến lúc đi sẽ đưa cho nàng thêm một ít tiền coi như là lộ phí đi đường nhưng hắn vẫn có chút xấu hổ.

Cế An Nhiên cũng muốn Đào Vọng Đường toàn tâm toàn ý đi theo nàng, dù sao người như vậy có thể thúc đẩy phát triển kinh tế của một vùng lớn.

Vì thế nàng nói mà không cần suy nghĩ nhiều: "Được rồi, vậy chờ ngươi lo việc nhà xong rồi chúng ta đi."

Đào Vọng Đường có chút kinh ngạc, hắn không ngờ Cố An Nhiên lại có thể dễ nói chuyện như Vậy.

Mấy người cùng nhau đi xuống hang động, Cố An Nhiên vì lí do an toàn mà lấy ra một cây nến, thắp sáng rồi mới bước vào hang động.

May mắn thay, lúc bọn họ bước vào, nến không bị tắt vì bên trong còn đủ oxy.

Đào Vọng Đường lần lượt mở các cánh cửa ra, khi cánh cửa trong cùng mở ra, mọi người đều sửng sốt. Tuy rằng, Cố An Nhiên đã từng trải đời, nhưng ánh sáng của vàng nơi đây cũng lấp lánh quá rồi.

Giống như kho báu của ác long phương Tây trong bộ phim truyền hình nàng đã từng xem trước đây.

Bản thân Đào Vọng Đường có vẻ hơi ngạc nhiên, hắn lẩm bẩm: "Đã nói Viên Châu là kho báu nhỏ nhất cơ mà?”

Sau đó, hắn nhìn vào bản ghi chép ố vàng trong tay của mình, nói: "Cũng chẳng biết là ai đã ghi chép nên cái này, chẳng đúng tí nào cal"

Đại Cường quan sát từng rương vàng bạc rồi đếm: "Ông chủ Đào, không phải ngươi nói chỉ có hơn một trăm rương vàng thôi sao?"

"Ta đếm qua đã thấy có hơn 180 rương rồi."

ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k
Bình Luận (0)
Comment