Chương 483: Bị Tiền Làm Cho Mo Mắt q)
Chương 483: Bị Tiền Làm Cho Mo Mắt q)Chương 483: Bị Tiền Làm Cho Mo Mắt q)
Đào Vọng Đường nhét viên hồng ngọc vào tay Cố An Nhiên: "An Nhiên cô nương, ngươi cứ cầm lấy đi. Không phải là do bản ghi chép của ta bị sai, nên mới đột nhiên xuất hiện nhiêu thứ như vậy à? Ngươi cứ nhận đi."
Hai người đẩy qua đẩy lại một hồi lâu rồi Cố An Nhiên mới nhận lấy.
Nàng nói với Đào Vọng Đường: "Ngươi đếm đi, đếm xong ta sẽ bỏ vào trong không gian."
Đào Vọng Đường xua tay nói: "Không cần đếm, lãng phí thời gian lắm. Ta tin tưởng An Nhiên cô nương."
Cố An Nhiên gật đầu, nàng bảo những người khác đợi ở cửa rồi thu sạch sẽ mọi thứ ở trong kho báu này, không để sót một viên ngọc nhỏ nào.
Để tránh những thứ này lẫn lộn với đồ của mình, Cố An Nhiên cất riêng những thứ này vào một nhà kho lớn, trong một thời gian ngắn mà nhà kho đã đầy ắp.
Sau khi làm xong, Cố An Nhiên đi ra ngoài: "Chúng ta đi thôi, xong rồi."
Đào Vọng Đường gật đầu: "Được rồi, chúng ta quay về thôi. Ta sẽ đi tìm bằng hữu của mình. Hắn có nhiều cách, có thể sẽ bán được đồ nhanh hơn."
Ánh mắt của Cố An Nhiên nặng tru: "Tối nay vẫn nên ở lại cái viện dưới chân núi này của ngươi đi"
Về phần tại sao, Cố An Nhiên không nói ra, bởi vì nàng không thể nói rõ hơn.
Nàng chỉ cảm thấy hôm nay mình luôn có chút bồn chồn, giống như sắp xảy ra chuyện gì đó...
Đào Vọng Đường cũng không hỏi tại sao: "Được rồi, vậy chúng ta ở lại cái viện dưới chân núi này, chỉ là ở đây không có người hầu, không thoải mái bằng bên kia."
Cố An Nhiên xua tay: "Cái này thì không sao, dọc đường đi màn trời chiếu đất, chẳng phải vẫn tới được đây hay sao?”
"Chỉ là, chúng ta thương lượng một chút xem, lúc quay về nên đi đường cũ hay là thế nào." Cố An Nhiên tiếp tục nói.
"Đúng, ta không muốn đi vê bằng đường cũ." Đào Vọng Đường kiên định nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Nói thật, lão thái giám Ngô Thanh ở Nghiệp Thành kia có thù tất báo, bọn họ trở va chính là chui đầu vô lưới, còn có dãy núi đen kia nữa.
Với trực giác của Đào Vọng Đường, hắn cảm thấy nơi đó rất quỷ dị, lần trước có thể an toàn đi ra, xem như đã là tổ tiên phù hộ rồi. Nhị Cường với Du Nương cũng có cùng suy nghĩ với Đào Vọng Đường, những tôi tớ của Đào Vọng Đường lại càng không cần phải nói.
Nhưng Đại Cường lại bĩu môi nói: "Ta thì không sao cả, An Nhiên cô nương về đâu thì ta đi theo đó."
Hai đứa trẻ A Từ với A Ly cũng yên lặng đứng ở phía sau Đại Cường, không tiếng động ủng hộ hắn ta.
Thật ra Cố An Nhiên cũng không muốn đi đến dãy núi đen kia, mỗi lần nàng đi vào đó đều vô thức cảm thấy không thoải mái.
Ngay cả Ngân Dạ có mặt ở đó cũng rơi vào trạng thái hoảng sợ, như thể có điều gì rất nguy hiểm.
Trực giác của động vật trước nay luôn nhạy bén hơn con người rất nhiều, nếu Ngân Dạ chỉ có thể cảm nhận được nguy hiểm, nhưng lại không cảm nhận được rốt cuộc là thứ gì, riêng điều này đã chứng tỏ rằng thứ đồ vật kia lợi hại hơn Ngân Dạ rất nhiều.
Cố An Nhiên vừa đi vừa hỏi: "Neu không quay về bằng lối cũ thì chúng ta đi như thế nào đây."
Đào Vọng Đường nhất thời có chút bối rối: "Nếu không quay về bằng lối cũ, vậy có thể đi đường vòng đến Tuyên Thành, nhưng nếu không may thì trên đường vẫn có thể sẽ gặp phải đám cẩu tặc Ngô Thanh kia, bởi vì lão ta thường xuyên đến Tuyên Thành."
Lúc này, A Ly vẫn luôn buồn bực không lên tiếng mới nói: "Không cần, con đường Ngô Thanh hay đi còn có một đường mòn bị bỏ hoang, đi từ chỗ đó có lẽ sẽ không đụng phải Ngô Thanh, hoặc là người của Ngô Thanh."
"Hơn nữa, chắc chắn lão ta sẽ không ngờ rằng chúng ta sẽ tới Tuyên Thành." A Ly phân tích có trật tự.
Ánh mắt Đào Vọng Đường đột nhiên sáng lên7A Ly, ngươi biết con đường bỏ hoang đó sao?"
A Ly gật đầu nói: "Ừm, ta biết."