Chương 484: Bị Tiền Làm Cho Mo Mắt (2)
Chương 484: Bị Tiền Làm Cho Mo Mắt (2)Chương 484: Bị Tiền Làm Cho Mo Mắt (2)
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, vậy chúng ta sẽ đi vòng qua Tuyên Thành." Đào Vọng Đường vui vẻ nói.
Cố An Nhiên cũng không có ý kiến gì, còn về việc rốt cuộc núi đen kia có gì, hiện tại nàng đang dẫn theo những người này nên không tiện đi xem thế nào.
Chờ đến khi trở về Kính Hồ, nàng sẽ nói qua với ca ca roi mới quyết định xem sau đó nên làm thế nào.
Sau khi đoàn người đến viện ở dưới chân núi thì cũng đã gần đến trưa, mọi người ăn chút mỳ đơn giản, sau đó từng người đi nghỉ ngơi, còn bên kia ở trước cổng toà nhà lớn, bằng hữu của Đào Vọng Đường vừa lúc xuống xe ngựa.
Mắt hắn ta không thèm liếc nhìn đám người hầu canh cửa, vênh váo nói: "Chắc các người biết ta đúng không? Ta là bằng hữu của lão gia của các ngươi, mau dẫn ta vào nhanh lên."
Trong lòng gã sai vặt có chút bất đắc dĩ, bởi vì hôm qua người này đến cũng với dáng vẻ này, nhưng khi tới trước mặt lão gia, hắn ta lại giả bộ vô cùng khiêm tốn!
Gã vốn muốn nhắc nhở lão gia, nhưng hắn ta biểu hiện khiêm tốn trước mặt lão gia như vậy, làm gã có phần khó nói.
Gã chắp tay với người trước mặt nói: "Vị lão gia này, lão gia của chúng ta đã đi ra ngoài rồi, đang không có nhà."
Người nọ cảm thấy hứng thú hỏi: "Đi ra ngoài? Làm cái gì? Đi xem cửa hàng buôn bán sao? Hắn định cắm rễ ở Viên Châu này à?"
Một người gác cổng khác không nghĩ quá sâu xa, chỉ đơn thuần thở dài một hơi: "Nếu như lão gia có thể ở lại Viên Châu này lâu thì tốt rồi, cuộc sống của chúng ta cũng sẽ tốt hơn, chỉ tiếc là hắn định bán tòa nhà Viên Châu này đi."
Một người gác cổng khác nghe gã nói như vậy, vội vàng nhíu mày, nhanh mồm nghiêm nghị nói: "Ngươi nói hươu nói vượn cái gì đó?"
Người kia oan ức nói: "Ta không có nói hươu nói vượn, là do ta nghe được lão gia nói với An cô nương mới tới như vậy."
"Hơn nữa, hắn cũng đã giao khế ước bán thân của chúng ta cho quản gia rồi, đang định đuổi chúng ta đi đó!"
Sóng mắt của tên bằng hữu của Đào Vọng Đường xoay chuyển, sau đó hắn ta lên xe ngựa: "Nếu lão gia các ngươi không có nhà, vậy ta cũng không quấy rầy nữa."
Hắn ta còn nghĩ nếu Đào Vọng Đường tính ở Viên Châu lâu dài thì hắn ta sẽ được ôm đùi vàng rồi! Nhưng nếu hắn đã quyết tâm muốn rời đi, vậy 40 vạn lượng bạc kia thay vì để hắn mang theo rồi bị người khác cướp trên đường, còn chẳng bằng cho Tĩnh Vương làm quân phí, như vậy phòng thủ của thành Viên Châu này cũng có thể càng thêm kiên cố hơn...
Nhưng tuyệt đối không thể để cho tổng quản biết cây ngọc đá quý ấy là hắn ta mua ở đây, hắn ta phải tìm ra một biện pháp ổn thoả khác mới được.
Ở trên xe ngựa suy nghĩ một lúc, hắn ta vậy mà nghĩ tới một biện pháp thật, vén màn xe lên nói với người bên ngoài.
"Đi, đến phủ Tĩnh Vương, ta muốn gặp tổng quản.
Người đánh xe ngựa không nói hai lời, nhanh chóng quay đầu, lập tức đi đến phủ Tĩnh Vương.
Người gác cổng phủ Tĩnh Vương biết sẽ kiếm được không ít lợi lộc từ trên người người này, cho nên cũng vô cùng khách khí với hắn ta.
Sau khi nặn lấy bạc của bằng hữu Đào Vọng Đường đưa qua, gã nhanh chóng đi bẩm báo.
Tổng quản đang nghỉ ngơi thì đột nhiên bị người đánh thức, ông ta vô cùng không: vui, nhưng nghe người gác cổng bẩm báo xong, sắc mặt mới hơi giãn ra.
"Chẳng lẽ, hắn ta lại có thứ gì tốt? Vừa lúc cũng sắp tới tiệc mừng thọ lão thái phi rồi, đến lúc đó chắc hẳn Tĩnh Vương sẽ rất bận rộn, tìm được quà mừng thọ sớm cũng tốt."
Nghĩ như vậy, tổng quản phủ Tĩnh Vương đứng dậy, đi đến sảnh phụ gặp bằng hữu của Đào Vọng Đường.
Ông ta vẫn mỉm cười hỏi,'Sao vậy? Lần này lại mang thứ gì tốt tới đây?"
Người nọ lắc đầu nói,'Tổng quản đại nhân, lần này không phải đồ vật, mà là có việc muốn nói với ngài."