Chương 485: Bị Tiền Làm Cho Mo Mắt (3)
Chương 485: Bị Tiền Làm Cho Mo Mắt (3)Chương 485: Bị Tiền Làm Cho Mo Mắt (3)
Biểu cảm cười híp mắt trên mặt tổng quản lập tức biến mất, ông ta cho rằng người này tới đây là muốn nhờ ông ta giúp đỡ chuyện gì đó.
"Có chuyện gì thì ngươi cứ nói, nếu có thể giúp được thì ta sẽ cố gắng giúp." Tổng quản nói có lệ.
"Cũng không phải giúp đỡ, chỉ là có con dê béo, Tĩnh Vương điện hạ có thể bắt được, cũng coi như là hắn đã cống hiến cho Viên Châu chúng ta."
Người này ngoài mặt nói là bằng hữu của Đào Vọng Đường, nhưng thật ra rất ích kỷ, trong lòng vô cùng ghen ty với gia tài của hắn.
Mắt thấy không dựa dẫm được vào Đào Vọng Đường nữa, thế là hắn ta liền nghĩ cách hoàn toàn dẫm hắn xuống bùn, sau đó hắn ta sẽ thế chỗ, biến thành nhà giàu số một thành Viên Châu.
Nụ cười tươi trên mặt tổng quản lại khôi phục, hơi hơi cúi đầu hỏi;Ô? Dê béo thế nào?"
"Nhà giàu số một thành Viên Châu, hắn đã trở lại." Người nọ nói.
Tổng quản lại không cười: "Người đó là trợ lực của thành Viên Châu chúng ta, sao có thể nói là dê béo?"
Vương gia còn có những ưu đãi cho những người như vậy, chờ đến lúc cần thì sẽ dùng đến những người này, làm sao bây giờ có thể giết gà lấy trứng được?
Người nọ lắc đầu nói: "Lúc trước có thể là như vậy, nhưng hiện tại không phải nữa rồi, hắn đã định rời khỏi Viên Châu, ngay cả nhà cũng sắp bán luôn rồi!"
"Đúng rồi, hắn còn đưa hết tất cả khế ước bán thân của người hầu trong nhà cho quản gia bảo quản, đây là lời mà người hầu nhà hắn báo lại với ta.
"Số tiền hắn có được đều là mượn của thành Viên Châu chúng ta, thế nhưng hiện tại lại muốn hết chuyển đi nơi khác."
Quản sự biết người này đến đây vì cái gì, sắc mặt ông ta trâm xuống: "Việc này ta biết rồi, những chuyện khác ngươi không cần phải xen vào."
Nếu là nhà giàu số một Viên Châu, gia tài trong nhà ít nhất cũng phải trên một trăm vạn lượng bạc, vậy chắc hẳn Vương gia sẽ cảm thấy rất hứng thú.
Bằng hữu của Đào Vọng Đường thấy đã đạt được mục đích, cũng không ở lại Vương phủ nữa.
Sau khi tổng quản bẩm báo việc này cho Tĩnh Vương, Tĩnh Vương không nói hai lời, lập tức cho thuộc hạ của mình dẫn người đi khám xét nhà.
Thị vệ đến trước cửa Đào phủ, gã sai vặt vẫn giữ một dáng vẻ rất có trách nhiệm mà chặn bọn họ lại, không cho tự ý đi vào.
"Các vị quan sai, ông chủ bọn ta đã ra khỏi nhà từ sớm rồi, các ngài tới đây để làm gì?" Gã cúi người hỏi.
Những thị vệ này sớm đã biết chuyện chủ nhân của căn nhà này không ở đây, vì vậy trên mặt họ cũng không thấy có quá nhiều sự bất ngờ.
Thậm chí, người đứng đầu đã sớm nghĩ ra lý do.
Hắn ta nghiêm túc nói: "Có một tên tội phạm bị truy nã ở thành Viên Châu bỏ trốn, vừa đúng khi nãy bọn ta thấy hắn ta đã lẩn trốn vào căn nhà này."
"Bọn ta nhận mệnh lệnh của Vương gia, vào căn nhà này kiểm tra."
Một gã sai vặt nghĩ, người của quan phủ kiểm tra nhà dân là chuyện thường có, vì vậy gã khẽ nghiêng người, thả cho người đi vào trong. Một gã sai vặt khác mặc dù cũng biết rằng chuyện này đôi khi sẽ xảy ra, nhưng trên người những người ấy sẽ có một bản thủ lệnh.
Cho nên gã khẽ cười, cố gắng để bản thân nhìn không giống như đang kiếm chuyện: "Các... các vị quan sai, có thể cho coi qua thủ lệnh không?”
Người đứng đầu nheo mắt nhìn gã, vẻ mặt cực kỳ không vui, giống như đang cố gắng hết sức để kiêm chế điều gì đó vậy.
Nếu như không phải do Tĩnh Vương đã căn dặn rằng việc lần này không được để cho người ngoài biết, bằng không gã sai vặt này dám cản trở hắn ta làm việc, hắn ta sớm đã rút kiếm ra giải quyết gã rồi.
Gã sai vặt thấy người này lâu như vậy vẫn không lấy ra được chỉ thị viết tay, trong lòng gã bắt đầu trở nên thấp thỏm.
Lại qua một lúc, người này mới nói: 'Mệnh lệnh mà Tĩnh Vương điện hạ đưa ra là khẩu dụ, kẻ nào dám cản trở, giết."