Chương 486: Giết Người Diệt Khẩu (1)
Chương 486: Giết Người Diệt Khẩu (1)Chương 486: Giết Người Diệt Khẩu (1)
Gã sai vặt bị ánh mắt tàn ác của người thị vệ đứng đầu này nhìn chằm chằm đến mức cả người run rẩy, nên cũng không dám ngăn cản nữa mà thả cho họ vào.
Rồi sau đó, cửa bị khoá từ bên trong, tuỳ ý bọn họ muốn động tay động chân thế nào cũng không thành vấn đề.
Gã sai vặt có chút thông minh nói: “Chúng... chúng ta chạy trốn đi, nếu như trễ chút nữa, sợ là cả mạng cũng chẳng giữ nỗi."
"Sợ là lão gia đã đắc tội với Tĩnh Vương rồi, ta nghe nói gần đây Tĩnh Vương thiếu tiền, nên đang trị những kẻ vừa không nghe lời vừa nhiều tiền để chiếm lấy tiền của bọn họ làm của riêng đó!" Gã nói những tin tức mà mình nghe được ở con đường nhỏ bên ngoài ra.
Gã sai vặt còn lại có chút khó xử, nhưng nghĩ đến khế ước bán thân ở trong tay quản gia, gã dường như nghĩ ra điều gì đó.
"Ừ, chúng ta chạy trốn đi." Hai người nhìn trái nhìn phải, rồi đi vào một con đường vắng người.
Bọn họ cũng không dám trở về nhà, vì sợ bị những thị vệ đó đuổi theo, làm liên lụy đến người nhà của mình.
Những thị vệ đó tiến vào phủ đệ của Đào Vọng Đường, lục lội khắp nơi trong phủ, sau khi quản gia đưa những khe ước bán thân cho những người mình biết xong thì ngay lập tức tiến về phía trước để ngăn cản họ lại.
"Các vị quan sai, vương gia chỉ bảo các ngài đến để kiểm tra mà thôi, cũng không đến mức làm loạn cả phủ lên chứ."
Người thị vệ đứng đầu trừng mắt nhìn quản gia: 'Ông già, ông đừng nhiều chuyện."
Nói xong thì đi về phía nhà kho.
Quản gia nhìn thấy đám người này sắp tìm đến nhà kho rồi, đến lúc đó trong nhà kho có nhiều tiền như vậy, làm gì có chuyện bọn họ không đem đi?
Ông ta chạy chậm lên phía trước, dang tay ngăn trước mặt đám người đó: "Ở đằng trước không có chỗ nào có thể giấu người được, các vị quan sai dừng bước."
Thị vệ cười nhạt: "Ông già chết tiệt, ta đã cho ngươi cơ hội sống rồi, đây là ngươi tự chuốc lấy."
Lời nói vừa dứt, thì kiếm đã được vung lên, nhanh chóng vuốt qua cổ của quản gia.
Quản gia chỉ cảm thấy cơn đau dữ dội ở trên cổ, ông ta đưa tay sờ lên cổ của mình, chỉ cảm thấy ẩm ướt, trơn trơn.
Chỉ trong chốc lát, hô hấp của ông ta giống như ống bơm hơi bị bể vậy, hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất. Tên thị vệ đó giết gà dọa khỉ, không còn ai dám tiến lên để ngăn cản bọn họ nữa.
Đợi đến khi bọn họ đều đã đi về phía nhà kho, quản gia vừa nôn ra từng ngụm máu lớn, vừa kêu mọi người đến.
"Các... các ngươi lấy... lấy khế ước bán thân rồi mau chạy..."
"Những món đồ đó... món đồ đó giữ... không được rồi, sợ là bọn họ sẽ muốn giết người diệt khẩu."
Bởi vì thường ngày con người của quản gia cũng không tệ, cho nên mấy gã sai vặt lau nước mắt, tính đỡ ông ta lên.
"Phúc Bá, chúng ta cùng chạy trốn đi." Hai gã sai vặt nói.
Quản gia khẽ lắc đầu: "Không cần quản... quản †a, ta... ta sắp không được nữa rồi."
"Các ngươi mau chạy đi, maul" Quản gia thúc giục nói.
Đức hạnh của những vị có chức vụ cao, ông ta hiểu rõ không thôi, kẻ nào cũng đạo mạo đoan trang, đã cướp đi những món đồ đó, để bảo vệ danh tiếng của mình thì chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu.
Những gã sai vặt đó vẫn không chịu đặt quản gia xuống.
Quản gia trừng mắt nhìn họ: "Các ngươi... những tên tiểu tử chết tiệt này, bây giờ... đến lời ta nói... cũng không nghe nữa rồi, cho dù các ngươi có đem ta ra ngoài được, ta cũng không sống nổi được nữa."
Lời này vừa nói ra, những gã sai vặt, nha hoàn liền không nhịn được mà khóc thành tiếng, nhưng cuối cùng cũng không còn nghĩ đến việc đi khuyên quản gia già nữa mà đều chạy về phía cửa.
Bọn họ đẩy cánh cửa lớn của căn nhà ra, mới phát hiện hai gã sai vặt canh cửa sớm đã không biết tung tích rồi.
Bọn họ cũng đã chạy đến chỗ kín đáo để trốn rồi.