Chương 488: Người Của Mình Gây Rối Trước (1)
Chương 488: Người Của Mình Gây Rối Trước (1)Chương 488: Người Của Mình Gây Rối Trước (1)
Tên thị vệ An An kiềm chế sự tức giận trong lòng, trên mặt vẫn cười nói: "Đúng vậy, tổng quản đại nhân nói rất đúng, vàng bạc trong mấy rương kia có nên đưa vào trong kho cho Vương gia xem không?”
Tổng quản gật đầu nói: "Được, các ngươi mang đồ đến nhà kho phía tây kia di ta đi mời Vương gia tới xem."
"Một lát nữa, nếu Vương gia vui vẻ thì có lẽ sẽ thưởng cho các ngươi, các ngươi cứ chờ xem."
Thị vệ nghe tổng quản nói vậy, biểu cảm trên mặt hơi nguôi, chắp tay với tổng quản nói: "Vậy làm phiền tổng quản đại nhân."
Bọn thị vệ cùng nhau mang mấy rương còn lại tới nhà kho phía tây, trong lúc đó cũng có người muốn tới giúp đỡ.
Thủ lĩnh của đội thị vệ này sợ có nhiều người tới chia bớt công lao của họ nên đã từ chối tất cả.
Đến khi bọn họ chuyển hết đồ vào nhà kho phía tây, Tĩnh Vương cũng chắp tay sau lưng di tới nhà kho.
Ông ta xua tay với thị vệ, nói: "Mở rương ra, cho bổn vương xem một chút."
Thủ lĩnh của đám thị vệ chắp tay, sau đó tùy tiện tìm một cái rương để ở ngoài cùng, dùng sức kéo cái khoá trên rương xuống, hắn ta cười xốc cái rương lên, nâng niu như báu vật: "Vương gia, ngài xem."
Hắn ta căn bản không hề chú ý tới đồ vật trong rương, chỉ chăm chăm nhìn phản ứng của Tĩnh Vương.
Nhưng... hình như phản ứng của Vương gia có chút không đúng lắm.
Vẻ mặt ông ta vốn đang tràn đầy tươi cười, giờ phút này lại nhíu chặt mày, trong mắt toàn là sự tức giận.
Ông ta lạnh lùng nói: "Ngươi muốn cho bổn vương xem cái gì? Xem một đống sắt vụn đồng nát ở trong rương sao?"
Lúc này, thị vệ mới nhận ra điểm không thích hợp, hắn ta nhìn vào trong rương, quả nhiên là một đống sắt vụn.
Hắn ta lập tức toát mồ hôi lạnh, vội vàng giải thích: "Vương gia, có lẽ là người thu đồ vật không cẩn thận cho nên đống đồ rách nát này mới bị lẫn vào bên trong đống vàng bạc, để ta mở thêm mấy rương nữa xem sao."
Nói xong, hắn ta ra hiệu cho mấy thị vệ khác mở thêm mười mấy cái rương nữa, nhưng càng mở lại càng kinh ngạc.
Bởi vì bên trong mấy rương này, có thể nói là đồ sắt vụn rách nát gì cũng có, nhưng lại không thấy bóng dáng của vàng bạc đâu cả.
Thủ lĩnh thị vệ kia lập tức quỳ rạp xuống trước mặt Tĩnh Vương, Tĩnh Vương cũng vô cùng tức giận.
"Ngươi giải thích xem, đây là tình huống như thế nào, vì sao rất nhiều vàng bạc lại biến hết thành mấy thứ này?"
Thủ lĩnh thị vệ liên tục lắc đầu: "Vương gia, thuộc hạ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng chưa hề động vào mấy thứ này, vừa thu lại đã mang hết tới đây."
Tĩnh Vương liếc mắt nhìn thủ lĩnh thị vệ một cái: "Ý của ngươi là, bọn họ đã biết tin từ trước, cho nên đã chuyển đồ đi trước rồi?"
"Nhưng chuyện này chỉ vừa mới được quyết định, sao bọn họ lại có thể biết trước được? Chẳng lẽ có người mật báo?"
Thủ lĩnh thị vệ nhìn Tĩnh Vương nói: "Vương gia, có lẽ là có người mật báo, nói không chừng giờ hắn ta cũng đang hối hận lắm."
Vừa nói ra lời này, đôi mắt Tĩnh Vương lập tức chăm chú vào người tổng quản, mà giờ phút này tổng quản cũng vô cùng hận tên thủ lĩnh thị vệ này.
Ông ta quỳ xuống đất giải thích nói: "Vương gia, đây là tin tức do một thương nhân nói cho ta biết, trước kia hắn ta là bằng hữu của người họ Đào kia, cũng không biết hắn ta có âm mưu gì không mà lại nói cho ta biết."
Tĩnh Vương nhìn đống rách nát trong nhà kho phía tây này, không nhịn được nổi gân xanh.
"Mau đưa người đó tới Vương phủ cho ta." Ông ta ra lệnh.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết Tĩnh Vương tức giận, cho nên cũng không ai dám chậm trễ, bằng hữu của Đào Vọng Đường rất nhanh đã bị đưa tới Vương phủ.
Hắn ta cũng đi vào từ cửa ngách, lúc tiến vào, hắn ta còn nhìn thấy những đồ vật còn chưa kịp thu dọn ở trong góc, mặc dù đã được che lại bằng vài, nhưng hắn ta cũng nhìn ra được đây là đồ trong phủ của Đào Vọng Đường.