Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 489 - Chương 489: Người Của Mình Gây Rối Trước (2)

Chương 489: Người Của Mình Gây Rối Trước (2) Chương 489: Người Của Mình Gây Rối Trước (2)Chương 489: Người Của Mình Gây Rối Trước (2)

Hắn ta bị đưa tới nhà kho phía tây, còn chưa kịp nói gì đã bị người phía sau đạp vào sau đầu gối làm hắn ta ngã khuyu, quỳ gối xuống.

Tổng quản nhìn hắn ta, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói, có phải ngươi nói kế hoạch của bọn ta cho bằng hữu của ngươi, cho nên hắn ta mới chuyển vàng bạc đi hết rồi không?"

Bằng hữu của Đào Vọng Đường ngây ngốc hỏi: "Chuyển cái gì đi cơ? Ta căn bản không biết khi nào các ngươi ra tay mà tổng quản đại nhân, ta chỉ cung cấp tin tức thôi."

Những gì hắn ta nói đều là sự thật, nhưng hắn ta cũng nghĩ đến tổng quản với thủ lĩnh của vương phủ này căn bản sẽ không cho hắn ta cơ hội giải thích, trực tiếp làm hắn ta quỳ xuống, sợ là bọn họ đã hạ quyết tâm bắt hắn ta đội cái nồi này rồi.

Nhưng là, hắn ta cũng không phải là kiểu người ngoan ngoãn chịu tội thay như vậy, dù sao bọn họ còn bị nghỉ ngờ nhiều hơn.

Cho nên, hắn ta bò tới trước mặt Tĩnh Vương: "Vương gia, tiểu nhân thật sự không biết gì cả, nhưng thật ra trước khi tiểu nhân tiến vào đây, nhìn thấy trong góc còn có mấy đồ sứ tinh xảo chưa kịp xử lý, những cái đó đều là do có người cố ý cất giữ, đều là đồ tốt cả."

"Việc này vẫn mong Vương gia điều tra rõ ràng." Hắn ta cắn chặt răng nói.

Nhiều bạc như vậy, không thể nào vô duyên vô cớ đều biến thành đống đồ bỏ đi được, việc này vẫn cần có người chịu trách nhiệm, nhưng không thể là hắn ta được.

Thủ lĩnh với tổng quản lập tức lạnh sống lưng, nếu mấy thứ này bị điều tra ra, Vương gia hoài nghi hai người bọn họ cố ý giấu vàng làm của riêng, cũng không phải là không có khả năng này.

Tĩnh Vương nhìn ánh mắt chột dạ của tổng quản với thủ lĩnh thị vệ, ông ta càng cảm thấy này hai người này có vấn đề.

Ông ta chỉ vào thị vệ tâm phúc của mình, lại nhìn thoáng qua bằng hữu của Đào Vọng Đường nói: "Dan người này đi, đi điều tra lời hắn vừa nói."

Chỉ trong chốc lát, thị vệ tâm phúc của Tĩnh Vương sai người nâng sáu rương đồ vật trở lại.

Tĩnh Vương nổi gân xanh, chỉ vào sáu rương đồ vật nói: "Các ngươi giải thích như thế nào về sáu rương đồ này? Là đồ vật quá nhiều nên không kịp tiêu huỷ sao?"

Tổng quản với thủ lĩnh thị vệ nước mắt nước mũi giàn giụa: "Vương gia, không phải, bọn ta cũng chỉ lấy mấy thứ này thôi, còn chuyện vàng bạc kia bọn ta thật sự không làm.”

Sau đó, hai người lại đồng thời chỉ vào bằng hữu của Đào Vọng Đường: "Là hắn ta, là hắn ta đưa tin tức sai, có lẽ người nhà kia đã sớm chuyển đồ đi rồi, mong Vương gia phạt hắn ta thật nặng."

Giờ phút này bằng hữu của Đào Vọng Đường cũng không quan tâm: "Không thể nào, mấy cái rương đó đều là của ta, hôm qua ta mới mang đến chỗ hắn."

"Cây đá quý kia của Vương gia mua với giá bốn trăm năm mươi nghìn lượng bạc cũng chính là mua của hắn."

Tĩnh Vương vốn đang muốn tiếp tục nghe tổng quản với thủ lĩnh thị vệ giảo biện, nhưng vừa nghe đến cây đá quý chỉ cần bốn trăm năm mươi nghìn lượng bạc, hơi thở quanh người lập tức trở nên nguy hiểm lên, con ngươi co lại, quay đầu nhìn về phía tổng quản.

Vốn dĩ tổng quản cảm thấy, chỉ cần ông ta với thủ lĩnh thị vệ giải thích xong xuôi chuyện lần này, Vương gia cùng lắm cũng chỉ trách phạt bọn họ mà thôi.

Đến lúc đó, ông ta cũng sẽ nghĩ cách giữ cái mạng nhỏ cho tên tiểu thương này, dù gì cũng đã hợp tác với nhau lâu rồi.

Nhưng giờ phút này, ông ta ngu người luôn, ông ta không thể ngờ được hắn ta lại tự phanh phui chuyện này ra, bởi dù sao hắn ta cũng đã cầm năm mươi nghìn lượng bạc tiền phí lãi rồi. Vốn dĩ Vương gia niệm tình ông ta làm lâu ở Vương phủ, vậy nên vẫn có vài phần tin tưởng ông ta, nhưng sau chuyện này, sợ là Vương gia sẽ không bao giờ tin tưởng ông ta nữa.

Ông ta ác độc nhìn về phía bằng hữu của Đào Vọng Đường, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía Tĩnh Vương, nhận mệnh nhắm mắt lại.
Bình Luận (0)
Comment