Chương 491: Đánh Cho Một Trận (2)
Chương 491: Đánh Cho Một Trận (2)Chương 491: Đánh Cho Một Trận (2)
Nàng đổi hết vàng bạc thành đồ bỏ cũng là vì an toàn, nếu không số cây thuỷ tinh phát tài kia sẽ bị đem bán hết.
Nàng nhìn quanh bốn phía, không tìm được manh mối gì quan trọng, bèn đè thấp giọng hỏi: "Ngươi với người bằng hữu kia có quan hệ như thế nào?"
Đào Vọng Đường ha hả nói: "Ta với hắn ta cũng không phải bằng hữu nghiêm túc gì cả, chẳng qua chỉ gặp vài lần để làm ăn thôi."
"Nhưng có lẽ việc này có liên quan tới hắn ta, dù sao nếu không tìm ra ngươi thì không phải tất cả chỗ tốt này đều về tay hắn ta sao?"
Đào Vọng Đường cũng biết ý của Cố An Nhiên, nàng bình tĩnh phân tích.
Cố An Nhiên không hề đưa ra kết luận, tiếp tục đi về phía trước: "Chúng ta tách ra đi, xem có thể tim được manh mối gì không."
"Ngươi nhìn xem trong phủ có chỗ nào giấu người không, nơi này ngay cả một nha hoàn hay gã sai vặt đều không có, rất không bình thường."
Đào Vọng Đường cũng đã sớm phát hiện, hắn với Cố An Nhiên tách nhau ra, lập tức đi đến chỗ hầm trong phủ.
Nếu thật sự có một chỗ hoàn hảo để giấu người, vậy chắc chắn là chỗ đó. Nhưng bọn họ mới tách nhau ra đi được một đoạn ngắn, Cố An Nhiên chợt nghe thấy tiếng hét sợ hãi của Đào Vọng Đường.
'A... Một tiếng hét cao, nhưng sau đó giống như bị ai đó che miệng lại, âm thanh lại ú ớ không rõ.
Cố An Nhiên lập tức từ bỏ việc đi vào nhà xem xét, lập tức chạy đến nơi có tiếng la.
Vừa đến chỗ đó, nàng nhìn thấy quản gia Đào phủ nằm cuộn tròn dưới đất, máu trên cổ đã khô, biến thành màu đen, không có tiếng động, chết không nhắm mắt.
Giọng của Đào Vọng Đường hơi run, vừa tức giận, lại có chút tiếc nuối vì mạng của quản gia đã không còn.
Dù sao từ khi hắn bắt đầu làm ăn buôn bán, vị quản gia này đã thường xuyên đi theo bên cạnh hắn.
"Bọn họ... Sẽ không giết hết... tất cả người của Đào phủ ta đó chứ."
"Ta đã trả giấy khế ước bán thân cho bọn họ rồi, sao bọn họ lại không đi chứ?”
Đào Vọng Đường có chút ảo não gãi gãi đầu mình, giống như đang trách móc chính mình vì đã không nói rõ với bọn họ.
Cố An Nhiên đỡ thi thể quản gia qua một bên, dùng tay vỗ võ, cuối cùng cũng làm hai mắt ông ta nhắm lại. Rồi sau đó, nhìn về phía Đào Vọng Đường nói: "Đi, nhìn xem còn có người khác ở đây nữa không.'
Bọn họ đi vào chỗ hầm trong phủ, trong hầm quả nhiên còn dư lại ba gã sai vặt.
Những người này tuy có được giấy khế ước bán thân, nhưng quê quán không ở Viên Châu, nhất thời không có chỗ trốn, cho nên trực tiếp trốn dưới hầm.
Đào Vọng Đường vươn tay, lôi một đám người từ trong hầm ra.
Hắn không nhịn được hỏi: "Nói mau, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Mấy gã sai vặt trưng ra vẻ mặt đau khổ, giọng nói mang âm khóc nức nở, biểu cảm như vừa sống sót sau tai nạn: "Lão gia, cuối cùng thì ngài cũng trở lại rồi."
"Sau khi ngài và hai người An Nhiên cô nương rời đi không lâu thì một nhóm thị vệ xông vào đập phá nhà rồi lấy đi toàn bộ đồ đạc có giá trị trong nhà rồi ạ."
"Điều đáng giận nhất là... Bọn họ còn giết quản gia nữa, lão gia, bây giờ chúng ta phải làm sao ạ?" Mấy cái gã sai vặt trưng ra vẻ mặt lo lắng.
Đào Vọng Đường nheo mắt lại: "Thị vệ? Tĩnh Vương phủ à?"
Những gã sai vặt đó gật gật đầu, nói: "Là thị vệ của vương phủ ạ, nghe ý trong lời nói của bọn hắn thì là bằng hữu của ngài đã bán nơi này đi rồi."
Đào Vọng Đường thở ra một hơi dài: "Ta biết rồi, các ngươi lui xuống đi."
Nghĩ nghĩ một lúc, hắn lại lấy từ trong người ra hai tờ khế đất, đó là khế đất của hai ngôi nhà mà hắn có ở thành Viên Châu.
Căn nhà lớn này là do hắn đứng tên, nếu như chuyện này biến lớn thì e là sẽ không bán được, nhưng căn nhà nhỏ kia căn bản không phải dùng tên của hắn để mua thì vẫn có thể bán đi được.