Chuong 492: Phan Kich (1)
Chuong 492: Phan Kich (1)Chuong 492: Phan Kich (1)
Nghĩ đến đây, hắn ngoắc ngón tay với gã sai vặt vẫn còn đang bối rối rồi nói: "Cac ngươi cầm hai tờ khế đất của hai căn nhà này đi, còn chuyện trong nhà này không cần các ngươi phải xen vào nữa."
"Căn nhà còn lại kia, nếu như các ngươi không có nơi nào để đi thì cứ vào đó ở tạm vậy; nếu không muốn ở Viên Châu nữa thì cứ việc bán nó đi, các ngươi có thể tự chia nhau số tiền đó để tìm con đường kiếm sống khác."
Sau đó, hắn lại cho bọn họ thêm một trăm lượng bạc: "Quản gia không có con cái, chuyện hậu sự của ông ta phải phiền đến các ngươi rồi."
Đào Vọng Đường không gặp những người làm đến từ Viên Châu này thường xuyên nên đương nhiên là hắn cũng không có nhiều tình cảm gì với họ, hắn làm như vậy đã xem như là tận tình tận nghĩa rồi.
Mấy gã sai vặt cầm mấy tờ khế đất, sau khi bày tỏ sự biết ơn bèn rời khỏi nơi đó.
Trước khi rời đi, bọn họ còn mang thi thể của quản gia đi, nếu như họ đã hứa với lão gia rằng sẽ xử lý hậu sự cho quản gia thì họ nhất định phải lo liệu một cách thỏa đáng.
Đợi đến lúc mọi người rời đi hết thì Cố An Nhiên mới hỏi: "Việc này, người đó và Tĩnh Vương đều có dính dáng đến."
"Tĩnh Vương, ta vốn đã có xích mích với ông ta, đêm nay ta sẽ đi tìm ông ta tính sổ vậy; nhưng còn người bằng hữu kia của ngươi thì ngươi tính thế nào?"
Sau khi dừng lại một chút, Cố An Nhiên tiếp tục nói: "Hắn ta... thích cái gì nhất?"
Đào Vọng Đường gân như đã buột miệng thốt ra: "Đương nhiên là tiền rồi, khi ta còn ở Viên Châu, hắn ta luôn thích so tài sản với ta, còn nói nhất định phải đuổi kịp ta"
Cố An Nhiên đưa tay chống cằm, hiểu rõ gật đầu: "Ta hiểu rồi, thế hắn kiếm tiền ở cửa hàng nào?”
Đào Vọng Đường chỉ vào nơi cách tòa nhà mà hắn đang ở không xa: "Hẻm Bách Hoa, cả một khu phố đó là của hắn."
"Bởi vì con phố ấy nằm ở vị trí đắc địa nên những bất động sản sinh lời nhiêu nhất của đám con cháu thế gia đều nằm trên con phố đó."
Cố An Nhiên nhấc chân đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Ta hiểu rồi, ngươi ra khỏi thành này trước đi."
"Nhưng cửa thành đã đóng lại rồi mà!" Đào Vọng Đường chạy chậm theo sau Cố An Nhiên, thịt trên người hắn cũng vì thế mà rung lên.
Cố An Nhiên liếc hắn một cái ý bảo hắn nhớ đuổi kịp rồi đi đến một nơi hoang vu, nơi mà thủ vệ canh gác lơi lỏng. Đào Vọng Đường nhìn thấy hai thủ vệ đứng trên tường thành bèn nói với vẻ mặt đau khổ: "An Nhiên cô nương, nơi này có thủ vệ đó, không được đâu."
Cố An Nhiên không chớp mắt nhìn về phía ót của hai thủ vệ kia, nói: "Đừng lo, chẳng mấy chốc sẽ không còn ai nữa rồi."
Sau đó, nàng dùng chân đào bới đám cỏ dại, tìm được hai viên đá nhỏ thuận tay ném mạnh về phía gáy của thủ vệ.
"Phịch phịch...' hai tiếng, hai thủ vệ kia ngã xuống đất.
Vì những thủ vệ còn lại cách chỗ này khá xa, hơn nữa giờ phút này đã là đêm khuya, bọn họ đều mơ màng sắp ngủ nên căn bản là không có ai chú ý tới sự bất thường ở nơi này.
Cố An Nhiên ném vuốt hổ bay lên tường thành rồi nhìn Đào Vọng Đường, nói: "Treo lên trên đi."
Đào Vọng Đường ngửa đầu, ngửa đến mức gần như gãy cổ, nhìn vuốt hổ bay như kéo dài đến vô tận, nói: An Nhiên cô nương, ta... ta e là ta không trèo lên được!"
Cố An Nhiên hu lạnh một tiếng: "ỒI Thế tùy ngươi! Ta đang định đi đốt hẻm Bách Hoa, tiện tay giết luôn cả Tĩnh Vương."
Đào Vọng Đường nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cố An Nhiên, mồ hôi chảy bên thái dương ngày càng nhiều. Đến cùng thì cái bà cô này có biết là mình đang nói cái gì không vậy?
Hắn cười mia nói: "Ta đột nhiên có lực rồi, ta trèo liền đây."
Nói xong, đúng là hắn bò lên trên vô cùng nhanh nhẹn.
Nếu như hắn còn không chạy thì chẳng lẽ định ở trong thành này chờ chết à? Tài nghệ của hắn đâu có tốt được như An Nhiên cô nương.