Chuong 493: Phan Kich (2)
Chuong 493: Phan Kich (2)Chuong 493: Phan Kich (2)
Đào Vọng Đường dùng sức từ lúc còn bú mẹ trèo lên rồi thì Cố An Nhiên cũng nắm lấy vuốt hổ bay và nhanh chóng trèo lên tường thành.
Sau đó, nàng thu vuốt hổ bay lại rồi đặt nó ở một góc bên ngoài tường thành.
Nàng cười nói: "Ta đi đốt hẻm Bách Hoa, ngươi không có gì muốn nói hả?"
Đào Vọng Đường xua tay rồi nói: "Chẳng qua cũng chỉ là một ít vật chết, đốt thì cứ đốt thôi; ngươi cứ yên tâm đốt đi. Cửa hàng nằm ở hẻm Bách Hoa không có tiểu nhị ở lại qua đêm vì cửa hàng ở chỗ đó rất quý giá, người kia cảm thấy để cho tiểu nhị vào ở thì lãng phí quá, thế nên hầu như cửa hàng nào cũng là cửa hàng ở mặt tiền còn kho hàng ở phía sau."
Cố An Nhiên nhướng mày: "Được rồi, ngươi mau đi xuống đi, lát nữa thủ vệ sẽ tỉnh lại."
Thật ra nàng đang cố ý dọa Đào Vọng Đường, nàng đã xuống tay đánh người thì sao có thể tỉnh lại dễ dàng như vậy?
Nhưng Đào Vọng Đường quả là cực kỳ phối hợp, hắn trượt xuống nhanh như chớp.
Cố An Nhiên đi đến hẻm Bách Hoa, vì giờ đã là đêm hôm khuya khoắt nên trên đường chẳng có một ai, chỉ thi thoảng mới có người đi tuân thành thôi. Đầu tiên, nàng chọn một cửa hàng lớn nhất; sau khi nhẹ nhàng vặn ổ khóa thì toàn bộ khóa đều bị vô hiệu hóa.
Cố An Nhiên tấm tắc nói: "Gia đại nghiệp đại thế này mà cũng không biết đổi sang loại khóa nào tốt hơn một chút."
Khóa: ???
Nó đã là loại do sư phó có tay nghề tốt nhất ở thành Viên Châu này làm rồi đó?
Cố An Nhiên tiến vào các cửa hàng trên hẻm Bách Hoa, cướp hết mọi thứ bên trong, chỉ để lại một ít giẻ rách.
Nàng đổ một ít dầu ở bên ngoài cửa hàng rồi ném xuống một mồi lửa.
Nàng mới rời khỏi hẻm Bách Hoa không được bao lâu thì trời đã nhiễm sắc đỏ, màn đêm yên tĩnh bị tiếng ồn ào đánh vỡ, khắp nơi đều là tiếng la hét mau dập lửa.
Nhưng Cố An Nhiên tỏ ra mắt điếc tai ngơ, nàng tránh đi thủ vệ vương phủ, tốn mất một phần công sức thì mới tìm được tẩm điện của Tĩnh Vương.
Nằm trong lòng Tĩnh Vương là một nữ tử cực kỳ trẻ tuổi, nhìn qua thì trông khá giống với vị bằng hữu kia của Đào Vọng Đường.
Dường như có một chút màu đỏ xuất hiện trên chiếc giường màu xanh... Dường như nữ tử đó cảm thấy vô cùng mệt mỏi nên ngủ rất say, nụ cười vẫn còn đọng lại trên môi.
Tĩnh Vương tìm được tân nhân, dù đã lớn tuổi nhưng vẫn ham muốn một lúc nên giờ còn đang ngủ ngon lành.
Cố An Nhiên lấy ra một cái chủy thủ ít dùng, ngồi xổm trên nóc nhà, hơi nheo mắt lại rồi khoa tay múa chân như muốn ném phi tiêu vào ngực Tĩnh Vương. Dựa theo sức lực của nàng, nếu như nàng ném cái chủy thủ này xuống thì nó sẽ có sức sát thương lớn hơn cả một chiếc phi tiêu.
Sau khi nhắm vào vị trí ngực thì Cố An Nhiên đâm xuống mà chẳng hề do dự chút nào.
"Phập...' Một tiếng, đó là tiếng lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt.
Tĩnh Vương vốn có vẻ mặt thỏa mãn, giờ phút này lại thấy vết máu đang dần dần lan rộng trước ngực...
Giữa hai hàng lông mày của ông ta hiện lên vẻ đau đớn, hai mắt cũng đột nhiên mở lớn.
Lúc này, Tĩnh Vương dùng hết sức giơ tay lên, ôm vết thương trên ngực, há miệng thở đốc, ông ta cố gắng kêu cứu nhưng chỉ phát ra được tiếng 0 0.
Vì tim và phổi của ông ta bị tổn thương nên cổ họng ông ta đầy máu.
Ông ta khó khăn nghiêng đầu, đôi tay run rẩy muốn đẩy nữ nhân đang ngủ say bên cạnh, nhưng do bị mất máu quá nhiều nên khi ông ta vừa giơ tay lên thì tay ông ta lập tức rơi xuống mặt nữ nhân...
Cố An Nhiên không xem Tĩnh Vương chết như thế nào, nàng còn có một việc phải làm, nàng không muốn tha cho lão thái phi nhiều lời và độc ác kia.
Vì vậy, nàng dành một chút thời gian để tìm nơi ở của lão thái phi, rồi leo lên mái nhà, rắc một ít thuốc độc mà Mạt Nương đã đưa cho nàng, sau đó mới hài lòng rời đi.
Giết người tru tâm.