Chương 494: Sao Tai Lại Đỏ Thế (1)
Chương 494: Sao Tai Lại Đỏ Thế (1)Chương 494: Sao Tai Lại Đỏ Thế (1)
Tuy lão thái phi này lớn tuổi rồi nhưng trong lúc vô tình Cố An Nhiên nghe được ma ma bên người bà ta nói qua, mỗi ngày bà ta đều phải tốn gần hai canh giờ để tu dưỡng nhan sắc.
Một ngày chỉ có mười hai canh giờ, một người sẵn sàng dành hai canh giờ cho khuôn mặt, nếu nói rằng người đó không quan tâm đến khuôn mặt của mình thì đó là nói dối.
Nàng rời khỏi phủ, đến nơi đã tiễn Đào Vọng Đường ra ngoài, hai tên thủ vệ bị đập cho choáng váng cũng đã tỉnh lại.
Cố An Nhiên âm thầm thở dài, trong lòng thầm nghĩ: Tỉnh nhanh như vậy làm gì? Tỉnh rồi chẳng phải đồng nghĩa với việc lại phải chịu đánh thêm một lân nữa nữa sao?
Nói xong, nàng cúi xuống nhặt hai hòn đá nhỏ dưới đất lên rồi ném mạnh vào gáy hai tên thủ vệ một cách không thương tiếc.
Một tên thủ vệ không kịp phản ứng, trợn to mắt ngã xuống đất.
Tên thủ vệ còn lại tốt hơn một chút so với người đi cùng hắn ta, sau khi cảm thấy sau gáy đau nhức, hắn ta lập tức chửi: "Lại nữa, mẹ kiếp...
Tuy nhiên, chưa kịp nói xong thì người đó cũng đã ngã gục.
Lúc này, toàn bộ thành Viên Châu đều đã người ngã ngựa đổ, phần lớn người tuần tra trong thành đều đi đến hẻm Bách Hoa để dập lửa.
Suy cho cùng, khu vực hẻm Bách Hoa là trung tâm của Viên Châu, cũng là huyết mạch kinh tế của Viên Châu, nếu nó bị cháy, Tĩnh Vương vốn đã không giàu có sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn về mặt kinh tế.
Đến lúc đó, những người tuần tra thành như bọn họ cũng đừng mong còn đầu nữa...
Điều họ không biết là hiện tại Tĩnh Vương phủ cũng đang hỗn loạn. Nữ nhân ngủ với Tĩnh Vương cuối cùng cũng tỉnh dậy sau khi bị bàn tay đầy máu đánh cho một cái, nàng ta thấy sắc mặt Tĩnh Vương tái nhợt, quần áo ướt đẫm máu.
Ngay cả khi không mặc quần áo, nàng ta vẫn bắt chấp mà la hét...
Khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận của lão thái phi dân dần bị nọc độc ăn mòn, mưng mủ, lộ ra da thịt đỏ tươi trên mặt.
Toàn bộ phòng ngủ tràn ngập tiếng hét chói tai của bà ta.
Cố An Nhiên thì ngược lại, nàng leo từ trên tường thành xuống, đi thẳng đến địa điểm đã thỏa thuận.
Khi đến nơi, nàng nhìn thấy Đại Cường, Nhị Cường, Du Nương và Đào Vọng Đường đang đi đi lại lại với vẻ mặt lo lắng.
Hiển nhiên, bọn họ đã biết Cố An Nhiên đi làm ra chuyện kinh hãi thế tục gì.
Bọn họ thấy Cố An Nhiên đi tới, bọn họ dừng bước, trong lòng không còn lo lắng nữa, vui vẻ vẫy tay với nàng.
Sau khi làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy ở Viên Châu, tất nhiên là phải nhanh chóng chạy trốn! Bọn họ chạy suốt đêm!
Cố An Nhiên mỉm cười với mọi người, xoay người lên ngựa nói: "Đi thôi!"
Mọi người cũng lên ngựa, Đại Cường ngốc nghếch sờ mặt và bộ tóc giả trên đầu, hỏi: "An Nhiên cô nương, khi nào mới có thể tháo mặt nạ da người ra? Có hơi khó chịu.'
Cố An Nhiên hơi siết chặt dây cương, ngựa đi chậm lại, tiến lại gân Đại Cường một chút.
Nàng giải thích: "Cứ đeo nó cho đến khi chúng ta đến Tuyên thành đã. Dù sao nơi này là lãnh thổ của hoàng đế. Gần đây chúng ta đắc tội với người của ông ta hơi nhiêu đấy!"
Đại Cường bĩu môi, hừ hừ nói: "Ồ, được rồi, ta hiểu rồi."
Nhị Cường thấy Đại Cường có vẻ không thích mặt nạ da người, hắn ta cười nói đùa: "Đại ca, đại ca đeo mặt nạ này trông ưa nhìn hơn nhiều. Nếu tau tử nhìn thấy đại ca như thế này, e là tẩu tử sẽ càng thích đại ca hơn."
Đại Cường tỏ vẻ không đồng tình, thậm chí còn có chút thương hại nhìn Nhị Cường. Than ôi! Đệ đẻ ngốc nghếch còn chưa tìm được nữ nhân, còn cho rằng ngoại hình có thể thu hút được nữ nhân sao? Rõ ràng là hắn ta rất có năng lực trong lĩnh vực đó...
Khu, khụ, khụ, khụ... hắn ta nghĩ xa quá rồi... hắn ta nghĩ xa quá rồi...
Nhị Cường nhìn Đại Cường với vẻ mặt nghi ngờ, hỏi: "Đại ca, tại sao tai của đại ca đột nhiên trở nên đỏ như vậy? Không phải chỉ là nhắc đến tau tử thôi sao? Đại ca đã thành hôn rồi, không đến mức đó chứ?"