Chương 497: A Từ Bị Bắt (2)
Chương 497: A Từ Bị Bắt (2)Chương 497: A Từ Bị Bắt (2)
May mắn thay, đôi giày này không phải do Mạt Nương làm cho hắn ta.
Nhưng lúc này hắn ta không có tâm trạng lo lắng về chuyện này nữa, dù sao thì hắn ta cũng không thấy A Từ ở đâu cả.
Hắn ta lại đi về phía trước, trông thấy những dấu chân lớn nhỏ lộn xộn, hắn ta thâm nghĩ có điều gì đó không ổn nên nhanh chóng chạy về chỗ Cố An Nhiên.
Đại Cường chạy tới, mang theo một cơn gió mạnh, trong gió có mùi gì đó không rõ.
Cho nên bánh trong tay mọi người không còn thơm nữa, cho dù có là bánh do Cố An Nhiên tự tay làm.
Đại Cường dừng lại trước mặt Cố An Nhiên, cúi người đặt hai tay lên đầu gối, thở hồng hộc.
Mấy người khác đều bịt miệng và mũi lại.
Du Nương lấy một tay che miệng mũi của mình, tay còn lại che cho Cố An Nhiên.
Nhị Cường nhịn không được nữa, lùi xa một chút phàn nàn: “Đại ca, bảo huynh đi tìm A Từ mà huynh đi chơi cứt đó hả?”
Tuy nhiên, thấy xung quanh Đại Cường không có ai, hắn ta lo lắng hỏi: “A Từ đâu? Tại sao chỉ có mình huynh quay lại?" Cuối cùng Đại Cường cũng bình tĩnh lại, hắn ta lo lắng nói: “A Từ chắc chắn đã bị bắt cóc rồi. Ta nhìn thấy có nhiêu dấu chân có kích thước khác nhau nằm cách vị trí của A Từ không xa."
Cố An Nhiên vứt đồ trong tay xuống, liếc nhìn người hầu của Đào Vọng Đường: "Thu dọn đồ đạc rồi theo ta."
Sau đó, nàng vay tay với Đại Cường, nói: "Ta và ngươi sẽ đuổi theo bọn chúng!"
Đại Cường không nói hai lời, hắn ta lập tức đi theo Cố An Nhiên, còn không quên nhắc nhở nàng: “An Nhiên cô nương, lát nữa ngươi đừng giam lên đống cỏ vàng đó."
Một nam nhân như hắn ta, thối chút cũng không sao, nhưng từ thối này tuyệt đối không thể đi cùng với An Nhiên cô nương.
Lúc Cố An Nhiên đi đến nơi có dấu chân mà Đại Cường nói, lông mày nàng càng nhíu chặt hơn...
Để lại dấu vết trốn thoát rõ ràng như vậy, rõ ràng là bọn chúng muốn dẫn bọn họ đến một nơi nào đó.
Trong khi Cố An Nhiên đang suy nghĩ thì Đào Vọng Đường, A Ly và Nhị Cường cũng đã di theo.
Nhị Cường nhìn dấu chân lộn xộn, bất giác cau mày nói: "An Nhiên cô nương, A Từ chắc chắn đã bị bắt đi rồi, chúng ta đuổi theo bọn chúng đi. Nếu đi nhanh hơn thì chúng ta có thể sẽ đuổi kịp bọn chúng."
Du Nương kiếm sống dưới tay bọn thổ phỉ mấy năm nên nàng ấy không mấy đồng tình với điều này, dù sao đây cũng là địa bàn bọn chúng quen thuộc.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì vẫn phải cứu A Từ.
Cố An Nhiên lập tức nói: "Đuổi theo!"
"Đào Vọng Đường, ngươi, đám người hầu và Du Nương ở lại đây đi, nhưng nhớ phải tìm một nơi tương đối vắng vẻ để ẩn nấp để không rơi vào tay kẻ xấu."
Quả thật Đào Vọng Đường, Du Nương và đám người hầu đều có năng lực tự bảo vệ mình, người bình thường không thể làm gì bọn họ được, nhưng chỉ sợ sẽ gặp phải tình trạng bị thổ phỉ cướp bóc.
Cố An Nhiên như nghĩ tới chuyện gì, nàng nhìn A Ly rồi nói: "Đệ cũng ở lại đây đi, ba người chúng †a sẽ sớm quay lại thôi."
Sau khi mấy người đó đáp xong, Cố An Nhiên dẫn Đại Cường và Nhị Cường lần theo dấu vết.
Bởi vì dấu vết không liên tục nên đám người Cố An Nhiên không thể đuổi kịp, bọn họ lần theo dấu vết đến tận cổng sơn trại.
Đại Cường nhìn thấy trại này liền thở dài, nhỏ giọng nói: "An Nhiên cô nương, nơi này không dễ đối phó đâu." Dường như Cố An Nhiên cũng đang nghĩ cách lẻn vào, bởi vì sơn trại này không có tường bao quanh để có thể trèo vào, mà trông nó có dạng giống một cái hang động lớn, có thổ phỉ canh giữ cửa hang suốt dọc đường vào...
Nàng có thể giết hết những tên thổ phỉ này nhưng làm thế chắc chắn sẽ khiến những người bên trong bị kinh động, sự an toàn của A Từ sẽ khó được đảm bảo.
Nhị Cường cũng thấy nan giải, bọn họ không sợ đánh nhau nhưng lại sợ làm A Từ bị thương.