Chuong 498: Lam Ap Trai Phu Nhan Của Ta Thì Thế Nào? (1)
Chuong 498: Lam Ap Trai Phu Nhan Của Ta Thì Thế Nào? (1)Chuong 498: Lam Ap Trai Phu Nhan Của Ta Thì Thế Nào? (1)
Cố An Nhiên chuẩn bị kinh động thủ vệ, trước tiên làm mình, Đại Cường và Nhị Cường vờ bị bắt vào rồi tính sau.
Nhưng vũ khí không thể để bị tịch thu, nàng nhẹ giọng nói: "Đưa tất cả vũ khí của các ngươi cho ta cất giữ"
Nhị Cường hiểu là Cố An Nhiên đã nghĩ ra cách đi vào.
Đại Cường dù không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa vũ khí cho Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên cất vũ khí vào "không gian trữ vật", Đại Cường và Nhị Cường trông thấy nhưng không hỏi thêm.
Thế nhưng, lúc này vẻ mặt của Đại Cường có vẻ có chút quái dị, sắc mặt tím tái.
Khoảnh khắc tiếp theo,'Phù, phập, phập..." một tiếng xì hơi lớn vang lên.
Tên thủ vệ ở cửa hang nghe thấy động tĩnh liền giơ giáo tiến đến bãi cỏ nơi mấy người Cố An Nhiên đang đứng.
"Ai vậy? Ra đây!"
Sau khi Đại Cường đánh rắm liên hoàn xong, mặt hắn ta không còn tím tái nữa mà là đỏ bừng xấu hổ. Đại Cường cười ngượng ngùng nói: “Chuyện này... An Nhiên cô nương, ta gặp rắc rối rồi à?"
Cế An Nhiên thờ ơ xua tay, nhẹ giọng nói: "Không, dù sao ta cũng đang tìm cách vào trong, có ngươi giúp ngược lại đỡ phiên phức hơn."
Nói xong, Cố An Nhiên đứng lên, theo sát là Đại Cường và Nhị Cường.
Đám thổ phỉ thấy có người trên bãi cỏ, bốn tên thổ phỉ khác lập tức chạy tới bao vây ba người họ.
"Ba người các ngươi đang làm gì ở đây?"
Đại Cường mím môi, đang định bịa chuyện thì nam nhân mặc đồ đen bước ra.
Hắn ta dẫn A Từ vào hang rồi lập tức đi ra ngay.
Lúc nhìn thấy đám người Cố An Nhiên, ánh mắt hắn ta sáng lên, sau đó có chút thất vọng.
"Tại sao chỉ có các ngươi đến đây cứu tên tiểu tử đó? Tên mập kia đâu?"
Tên mập mà nam nhân mặc đồ đen đang nhắc đến chính là Đào Vọng Đường, bởi vì trông hắn có vẻ rất giàu có.
Cho dù bộ quần áo hắn đang mặc nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng nó cũng không thể che giấu được khí chất giàu có của hắn.
Cố An Nhiên nheo mắt lại, nàng hỏi: "Tên mập? Vốn chúng ta chỉ gặp nhau ngang đường, đi với nhau một đoạn rồi tách ra mỗi người đi một ngả rồi."
Nàng sợ những tên thổ phỉ này sẽ phái người đi tìm Đào Vọng Đường nên đã nói dối.
Nam nhân mặc đồ đen thờ ơ xua tay, nữ nhân này có làn da mỏng manh, da thịt mam mại, thoạt nhìn không giống một cô nương nghèo khổ...
Hơn nữa mỗi người đều có một con ngựa, tất nhiên là không thiếu tiền.
"Chuyện đó ta không quan tâm, ngươi muốn ta thả tên tiểu tử này đi thì đưa cho chúng ta năm trăm... không, năm ngàn lượng bạc."
Tên thổ phỉ áo đen này cũng không thật sự có ý định thả A Từ ra sau khi nhận được năm nghìn lượng bạc.
Nếu nhóm người này có thể lấy ta được năm nghìn lượng bạc, chứng tỏ bọn họ còn có nhiều tiên hơn nữa.
Vì dù sao đứa trẻ đó đang ở trong tay bọn họ, không lo họ sẽ không tiếp tục cho tiền.
Cố An Nhiên đứng đó không nói gì, không có lý do gì mà bắt nàng phun ra số tiên nàng đã kiếm được.
Hơn nữa, lời thổ phỉ nói, thường là lời không thể tin, lòng tin không đủ.
Nàng nói thẳng: "Chúng ta..."
Cố An Nhiên còn chưa nói xong thì đã bị một giọng nói khàn khàn cắt ngang: "Đứng hết ở cửa làm gì đấy? Chan hết cả đường."
Vừa rồi Cố An Nhiên định đưa bạc cho những tên này, chờ sau khi trông thấy A Từ, cứu cậu trước rồi hãng cướp lại bạc sau.
Mấy người đó nghe được giọng nói khàn khàn này thì đều tự động nhường đường, đứng sang hai bên, vẻ mặt cung kính: "Đại đương gial"
Người tới là một nam nhân mập mạp khoảng bốn mươi tuổi, bụng phệ, đầu thắt bím, bím tóc được xâu chuỗi bằng nhiều loại hạt đủ màu sắc, chỉ riêng bím tóc kia thôi đã thấy đầy gỉ rồi.
Ngay cả Đại Cường cũng ghét bỏ, lẩm bẩm: "Sao tên nam nhân này còn lôi thôi hơn ta vậy nhỉ?"
Nam nhân liếc nhìn Cố An Nhiên, đôi mắt đục ngầu của hắn ta sáng lên: "Tiểu mỹ nhân, nàng đến địa bàn của ta làm gì?"