Chương 504: Có Liên Quan Gì Tới Ta? 6 —
Chương 504: Có Liên Quan Gì Tới Ta? 6 —Chương 504: Có Liên Quan Gì Tới Ta? 6 —
"Một số ít những người khác bị bắt tới đây sau khi bọn chúng tàn sát những thôn nhỏ, nữ nhân thì thành món đồ chơi, còn nam nhân phải làm việc nặng nhọc. Nếu như nam nhân không muốn gia nhập ắt sẽ bị nhốt bên trong nhà giam này."
"Những người già cũng được chúng dùng để uy hiếp những tên nam nhân kia, bắt họ phải làm việc nặng nhọc."
A Từ giải thích ngắn gọn tình hình, cậu cũng không năn nỉ Cố An Nhiên cứu bọn họ ra.
Có đôi khi A Từ sẽ cảm thấy mình là một người hay gây ra rắc rối, cho nên cậu cũng không muốn lại gây thêm phiên phức cho An Nhiên tỷ tỷ.
Đại Cường và Nhị Cường liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng chém đứt khoá cửa của phòng giam.
Cuối cùng trong mắt của những người bị giam bên trong đó cũng đã xuất hiện một tia sáng: "Các người tới cứu chúng ta sao?" Trong lòng bọn họ tràn tra sự vui mừng hỏi.
Lời này khiến Đại Cường và Nhị Cường không biết phải trả lời thế nào bởi vì bọn họ không làm chủ được.
Cho nên hai người dứt khoát cùng nhìn về phía Cố An Nhiên. Tuy rằng Cố An Nhiên cũng muốn về Kính Hồ nhưng nàng còn phải vòng một vòng lớn như vậy, giờ mà mang theo những người này đi cùng thì cũng không tiện.
Nàng trầm giọng nói: "Cửa lao đã mở, các người có thể tự mình đi được rồi."
Những người đó không vui: "Tự bọn ta đi thế nào được? Bên ngoài có nhiều thổ phỉ như vậy..."
Cố An Nhiên nghe được những lời oán giận như vậy, nàng cũng lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ rồi giải thích: "Tên thủ lĩnh thổ phỉ bên ngoài đã bị ta phế rồi, còn những tên thổ phỉ khác đã bị trúng thuốc, chưa tới ngày mai thì bọn chúng chưa tỉnh lại được đâu."
Một lão phu nhân nói: "Cho dù là như thế thì bọn ta cũng... cũng không dám, ngươi thả chúng ta từ trong nhà giam ra thì ngươi phải có trách nhiệm với bọn ta..."
Những người khác cũng lập tức ồn ào nói: "Đúng! Ngươi thả bọn ta ra thì ngươi phải có trách nhiệm với bọn ta."
Đại Cường nghe được những lời này thì bực bội gãi đầu nói: "Qua nhiên các ngươi là thứ lòng lang dạ sói mà..."
Cố An Nhiên lại cười như không nhìn bọn họ...
Luân lý bắt cóc? Nàng ở mạt thế mấy năm đã thấy rất nhiều, thấy từ lâu rồi.
"Các người có thích đi hay là muốn tiếp tục ở trong nhà giam đợi thì cũng không liên quan gì tới ta"
Nói xong nàng nắm lấy tay A Từ bước đi ra ngoài mà không quay đầu lại.
Một lão phu nhân nói: "Ôi trời ơi! Sao lòng dạ của nữ nhân này lại sắt đá thế chứ, nàng ta thật sự mặc kệ chúng ta sao...
"Còn không phải sao? Lòng dạ nàng ta sắt đá như vậy, rồi sẽ gặp báo ứng thôi..."
Đại Cường nghe được những tiếng nghị luận của bọn người này thì nheo mắt lại, ánh mắt sắc như rìu nhìn về phía hàng rào nhà giam.
"Loại nhân phẩm như các người thật sự không đáng để An Nhiên cô nương cứu, các người chỉ nghĩ cho bản thân mình, đồ ích kỷ."
Nói xong Đại Cường cũng đi theo phía sau Cố An Nhiên, rời đi.
Những người đó trông thấy bọn họ rời đi còn cho rằng bọn họ đã lùi một bước nên vội vàng nói: "Trông các người có vẻ rất giỏi, ít nhất các người cũng nên làm chuyện tốt giết hết những tên thổ phỉ bên ngoài kia chứ?"
"Đúng vậy, nếu không chờ tới khi bọn họ tỉnh lại sẽ lại tìm bọn ta gây phiền toái..."
Trong mắt Nhị Cường hiện lên vẻ tức giận: "Tự các ngươi không có tay sao? Hiện tại bọn chúng đang nằm bất tỉnh nhân sự đấy, việc này có khác gì đi xắt rau đâu?" Nói xong Nhị Cường cũng vung tay áo rời đi.
Những người này trông thấy họ di roi nên cũng không muốn tiếp tục ở lại cái nơi không thấy được ánh mặt trời, ẩm ướt, oi bức lại hôi thối này thêm nữa.
Vậy nên mấy tên gan lớn cũng dẫn đầu di ra ngoài, trên đường ra khỏi nhà giam, bọn chúng cũng nhặt được một số vũ khí mà bọn thổ phỉ vứt ở trên mặt đất...
Sau khi thấy bên ngoài quả thật không có tên thổ phỉ nào, bọn chúng lại lộn trở về nhà giam gọi tất cả mọi người đi ra.