Chương 505: Có Liên Quan Gì Tới Ta? (2) |
Chương 505: Có Liên Quan Gì Tới Ta? (2) |Chương 505: Có Liên Quan Gì Tới Ta? (2) |
"Mau đi ra nhanh, quả thật không có thổ phỉ canh gác."
Vừa nói xong, mọi người như đàn tổ ong vỡ tổ lao ra từ trong phòng giam.
Sau khi Cố An Nhiên cứu A Từ từ nhà giam ra, nàng lại lộn trở về căn phòng của tên nam nhân thắt tóc bím, giờ phút này hắn ta đã tỉnh rồi, đang không ngừng thở hổn hển, đau đớn cuộn tròn ở đó.
Trông thấy Cố An Nhiên đi vào, thân thể hắn ta vô thức run lên rồi sau đó đái ra quần.
Giọng nói của hắn ta mang theo tiếng khóc nức nở: "Bà cô, xin hãy tha cho ta một mạng, ngươi có thể tuỳ tiện lấy hết tất cả đồ đạc trong kho sơn trại của bọn ta đi, có được không?"
Lúc này Đại Cường lau miệng nói: “An Nhiên cô nương, ngươi đừng bị hắn ta lừa, cái tên này xấu xa lắm!"
Nói xong hắn ta còn liếc mắt nhìn tên nam nhân thắt tóc bím nói: "Đừng cho là ta không biết, cứ một hai tháng thì các ngươi mới có một hai lần ăn thịt, các ngươi còn sắp hết gạo nữa..."
"Nếu không phải vì như vậy thì các ngươi cũng sẽ không mạo hiểm bắt A Từ, bởi vì trước khi các ngươi ra tay đều sẽ nghiên cứu địa hình..." Cố An Nhiên có hơi bội phục: "Ngươi lại nghe được lúc bọn canh gác nói chuyện sao..."
Đại Cường ngượng ngùng nhìn Cố An Nhiên, cười ha ha nói: "Đúng vậy! Cũng là nghe bọn hắn nói."
Cố An Nhiên trầm giọng nói: "Sao bọn họ lại nói cho ngươi biết hết vậy."
Đại Cường tiếp lời: "Bọn họ cảm thấy ta khờ, ngoài miệng ta sẽ im lặng không nói gì cả nhưng thật ra ta thông minh lắm đấy, An Nhiên cô nương nói xem có đúng không?”
Đại Cường làm ra bộ dáng cầu được khích lệ...
Nhị Cường bất lực xoa giữa mày, trên mặt vừa lộ ra vẻ xấu hổ nhưng vẫn mỉm cười khách sáo.
Cố An Nhiên lại nói: "Đúng, thông minh đó..."
Tên nam nhân thắt tóc bím: ???
"Cô nương, tên đầu trọc này vừa nhìn đã biết là đồ ngốc, lời đồ ngốc nói không thể tin được, khi còn nhỏ mẫu thân của ngươi không dạy ngươi sao?"
Cố An Nhiên xoay người liếc mắt nhìn hắn ta, nàng cũng không cho hắn ta cơ hội mở miệng, rìu đầu phượng bay thẳng qua, chém đầu hắn ta thành hai nửa...
Thấy tên nam nhân thắt tóc bím chết rồi, nàng chậm rãi đi đến bên cạnh hắn ta gỡ rìu đầu phượng xuống nói: "Mẫu thân ta chỉ dạy ta lúc không nên nói chuyện thì đừng có nói."
A Từ nghe xong lời này cũng làm ra vẻ trâm tư suy nghĩ.
Còn Nhị Cường lại liếc mắt nhìn ca ca của mình.
Lúc đầu Đại Cường còn hơi mê mang, nhưng sau đó lại lén lút nhấc hai tay lên che kín miệng.
Lúc ra khỏi trại, bọn họ cũng tình cờ đụng phải những người vừa chạy ra khỏi nhà giam.
Trông thấy bọn người Cố An Nhiên mà bọn chúng còn không dám tin: "Sao các người lại ra ngoài? Không phải các người muốn giúp bọn ta giết hết những tên thổ phỉ đó sao?"
Cố An Nhiên lạnh lùng nói: "Ta vẫn chưa đồng ý.
"Giết hay không là chuyện của các người, ta chỉ đi ngang qua nơi này mà thôi..."
Phía sau lại truyền tới tiếng chỉ trích: "Sao ngươi có thể như vậy được chứ, có khả năng làm việc tốt nhưng lại không làm, ngươi sẽ gặp báo ứng đấy."
"Bọn ta tay trói gà còn không chặt thì làm sao mà giết người được?"
Cố An Nhiên khẽ cười nói: "Nếu như các người tay trói gà còn không chặt vậy thì các người cứ chờ bị người khác giết đi..."
"Những thứ này có liên quan gì tới ta?” Quả thực, đối với Cố An Nhiên mà nói, việc giết những tên thổ phỉ này chỉ là chuyện như trở bàn tay.
Nhưng biểu hiện của những người này khiến Cố An Nhiên không muốn ra tay nữa, nàng giết chết tên nam nhân thắt bím đã nói năng lỗ mãng với nàng, sau đó lại giải quyết một nam một nữ đã bắt cóc A Từ, những tên thổ phỉ còn lại nàng không quan tâm.
Sau khi đưa Đại Cường và Nhị Cường ra ngoài, họ đi thẳng đến tụ họp với Đào Vọng Đường.
Những người được thả ra này nhìn thấy bọn thổ phi mà bắp chân như nhũn ra, căn bản không dám ra tay với bọn chúng chút nào.