Chương 506: Có Một Cảm Giác Quen Thuộc (1)
Chương 506: Có Một Cảm Giác Quen Thuộc (1)Chương 506: Có Một Cảm Giác Quen Thuộc (1)
Một bà lão hét lên: “Chúng ta chạy nhanh lên, lát nữa bọn chúng sẽ tỉnh dậy sẽ không thể chạy được đâu!"
Cũng có người hỏi: 'Lẽ nào không giết bọn chúng sao? Đợi bọn chúng tỉnh lại thì chẳng phải vẫn sẽ đến tận cửa tìm chúng ta sao?
Bà lão bĩu môi nói: "Nếu ngươi đủ cứng rắn thì tự ngươi giết đi, dù sao thì ta cũng chạy trốn trước đây."
Về phần chuyện bọn thổ phỉ tìm đến nhà để trả thù, không nằm trong phạm vi xem xét của bà ta.
Bọn chúng cũng không thể nhớ chính xác được những người trong ngục sống ở đâu, chuyện đó sẽ chỉ phụ thuộc vào việc gia đình ai sẽ kém may mắn hơn ai thôi.
Mọi người do dự một lát rồi cùng bà lão chạy xuống núi, không một ai chịu ra tay xử lý bọn thổ phi.
Lúc này đám người Cố An Nhiên đã bước lên con đường mòn, hướng về phía Tuyên thành, sau khi đi bộ bốn ngày, cuối cùng họ cũng đã đến nội thành.
Tuyên Thành có địa hình bằng phẳng, nó to bốn lần thành Viên Châu, dân cư trong thành đông đúc, đường phố tấp nập người qua lại. Hai bên đường có rất nhiều cửa hiệu, quán trà, tửu lầu, những người bán hàng rong đi lại khắp các hang cùng ngõ hẻm, tiếng rao bán hàng rong liên tục không ngừng.
Chỉ nhìn nơi này, ngược lại không thể nhận ra nước Tuyên đã khí cùng số tận, mà trông rất giống như một cảnh tượng phồn vinh giả tạo.
Tại sao lại gọi là sự phồn vinh giả tạo? Bởi vì ở nước Tuyên còn có rất nhiều người ăn mặc rách rưới đi ăn xin.
Tuy nhiên, Đại Cường không quan tâm đến những điều này, suốt đường đến Tuyên Thành, hắn ta sớm đã đói meo, vừa vuốt ve cái bụng phẳng lì vừa chép miệng.
"An Nhiên cô nương, đột nhiên ta muốn ăn sủi cảo, quầy sủi cảo cách đây không xa đang tụ tập rất nhiều người! Chắc hẳn phải ngon lắm.
"Vậy thì đi đi." Cố An Nhiên nhớ ra, bản thân nàng đã không ăn sủi cảo gần nửa năm rồi.
Kể từ khi chạy nạn, nàng cũng chưa từng làm qua sủi cảo, ngay cả khi bản thân có đủ nguyên liệu để làm.
Chủ yếu là việc này quá lãng phí thời gian.
Cố An Nhiên đồng ý, những người khác cũng không phản đối, đi đến quầy sủi cảo chiếm nốt hai bàn trống cuối cùng.
Đại Cường nói với người chủ quầy sủi cảo đang bận rộn phía sau,'Chủ quầy, chúng tôi muốn mười một đĩa sui cảo, đều là loại to hết nhé."
Chủ quầy mỉm cười rồi nói: "Được rồi! Khách quan vui lòng đợi một chút, sẽ có ngay đây."
Chủ quầy vừa dứt lời thì có một cô nương trông chừng 28 tuổi bưng một đĩa dưa chua lớn bước tới, giọng nói rụt rè.
"Quý khách, dưa muối này là cho mọi người, mọi người ăn thử xem." Đại Cường ngẩng đầu định cảm ơn cô nương này.
Ngay lúc ngẩng đầu lên, hắn ta hơi giật mình sau khi nhìn vào đôi mắt của cô nương đó, hắn ta luôn cảm thấy cô nương này trông quen quen, như thể hắn ta đã gặp ở đâu rồi.
Đại Cường nhìn thẳng vào nàng ấy, khiến cô nương ấy xấu hổ, tai đỏ bừng, quay người không để ý đến Đại Cường.
Cố An Nhiên cầm đũa trong tay, thản nhiên đánh vào mu bàn tay Đại Cường,'Ngươi đang làm gì vậy? Không được làm gì có lỗi với Mạt Nương đâu đấy, nếu không thì ta sẽ cho ngươi biết tay."
Đại Cường một lúc sau mới định thần lại: “An Nhiên cô nương, ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ta chỉ cảm thấy cô nương này trông rất quen."
Sau đó, Đại Cường ôm lấy Nhị Cường, hạ giọng: "Lão nhị, ngươi có cảm giác rất quen thuộc không."
Nhị Cường nhìn vào lưng nữ tử, nói: "Có, nhưng không phải." Giọng Nhị Cường tràn ngập sự thất vọng.
Lông mày của nữ tử này rất giống muội muội của hắn ta khi còn nhỏ, nhưng mà muội muội của hắn ta có một nốt ruồi ở cằm, còn cô nương này lại không có.
Đại Cường nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Nhị Cường, hắn ta cũng biết cảm giác quen thuộc của bản thân từ đâu mà đến.
Đôi mắt của cô nương này thực sự rất giống muội muội hắn ta, chiếc cằm cũng rất giống.
Cuối cùng Cố An Nhiên cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, hạ giọng hỏi: "Giống Thúy Hoa lắm à?