Chương 507: Có Một Cảm Giác Quen Thuộc (2)
Chương 507: Có Một Cảm Giác Quen Thuộc (2)Chương 507: Có Một Cảm Giác Quen Thuộc (2)
Đại Cường không còn tâm trạng ăn uống nữa, thở dài u sầu: "Ừ, giống, nhưng cằm còn thiếu thứ gì đó."
Vương Chỉ Chi quay người rồi đi thẳng đến một chiếc bàn nhỏ, tiếp tục làm sủi cảo.
Tuy nhiên nàng ấy có chút bất an, hành vi vừa rồi của tên đầu trọc rõ ràng rất thô lỗ, hắn ta và tên có râu nhìn có vẻ không giống người tốt lắm, nhưng nàng ấy lại cảm thấy có chút thân thiết với bọn họ là sao?
Thật quá đáng sợ, nàng ay lắc đầu thật mạnh rồi dồn hết tâm sức vào việc gói sủi cảo.
Nhưng vì ban chồn một lúc nên vài chiếc sủi cảo bị gói xiêu vẹo, trông rất xấu xí.
Bà chủ quầy đang hấp sủi cảo nhìn thấy những chiếc sủi cảo do nàng ấy làm thì lập tức chửi lấy chửi để.
"Ôi trời! Cái đồ không được tích sự này, ngươi đúng là oan nghiệt mài! Việc nhỏ như vậy mà cũng không làm xong? Sủi cảo làm ra như thế này, sao có thể cho khách ăn được?"
Bà ta mắng xong thì có vẻ vẫn chưa bớt giận, liền đưa tay vặn tai nàng ấy cho đến khi đỏ bừng.
Nàng ấy nhăn nhó vì đau đớn nhưng không dám kêu lên, tùy ý để mẫu thân đánh mắng.
Lúc này, một cậu bé mười một, mười hai tuổi không biết từ đâu xuất hiện, nhìn thấy nàng ấy bị đánh, trên mặt nở nụ cười hả hê nói: "Tỷ tỷ, sao tỷ ngốc thế? Chút việc nhỏ như này cũng tỷ không làm được, toàn khiến mẫu thân tức giận thôi, nhỡ mẫu thân tức giận đến bệnh luôn thì phải làm sao?"
Bà chủ quầy thấy con trai mình quay lại, bèn nở một nụ cười quan tâm: "Bảo Nhi, con về rồi à? Hôm nay thư viện tan học sớm vậy sao?”
Vương Bảo Nhi có chút chột dạ liếc mắt nhìn mẫu thân mình, thận trọng nói: "Vâng, tiên sinh cảm thấy không khỏe, nên cho chúng con về sớm."
Bà chủ quầy lau lau khuôn mặt đẫm mồ hôi của Vương Bảo Nhi, chỉ vào chiếc ghế nơi cô nương kia đang ngồi, nói: "Tiểu Đề Tử, ngươi mau đứng dậy cho đệ đệ ngươi ngồi đi, ngươi chỉ cần đứng gói sủi cảo thôi là được rồi."
Nàng ấy đứng dậy trong ủy khuất.
Thấy thế, bà chủ quây đó mới hơi hài lòng, tiếp tục nhìn con trai quan tâm nói: "Con nghỉ ngơi một lát đi, mẫu thân sẽ làm cho con một đĩa sủi cảo lớn để ăn."
Cậu ta gật đầu nói: "Mẫu thân tốt với con quá, con không thích mấy thứ xấu xí do tỷ tỷ làm kia đâu." Bà chủ quầy trấn an: "Tất nhiên sẽ không cho con ăn những thứ xấu xí kia rồi, con là tiểu phúc tinh của nhà chúng ta mài"
Bà ta nhìn mấy miếng sủi cảo, lập tức tức giận, sau đó dùng ngón tay chọc vào trán nàng ấy.
Trán nàng ấy đỏ bừng vì bị bà ta chọc vào, như thể nếu ấn mạnh hơn, trán nàng ấy sẽ bị thủng một lỗ.
Không biết tại sao, Đại Cường thấy thế liền cảm thấy đau lòng như thể muội muội của hắn ta đang bị bắt nạt vậy.
Sắc mặt han ta không tốt: "Sao bà chủ quầy lại đối xử với con mình như vậy? Chỉ là gói sủi cảo không được đẹp thôi mà, cái nào không đẹp thì đưa cho ta ăn, bà đừng đánh nàng ấy nữa."
Do Đại Cường là khách, nên bà ta chỉ liếc nhìn hắn ta một cái rồi mỉm cười nói: "Đúng vậy, khách quan nói phải, nếu ngài không chê thì những chiếc sủi cảo này để cho ngài là được."
Sau khi xoay người, bà ta lại trợn trắng mắt, lẩm bẩm: "Hắn ta quản nhiều ghê, ta dạy dỗ con ta thì có liên quan gì tới hắn ta đâu chứ?"
Vương Chi Chi thấy Đại Cường nói đỡ thay mình, trong lòng cảm kích nhìn hắn ta một cái, sau đó lại bắt đầu nghiêm túc gói sủi cảo.
Cố An Nhiên nhìn cô nương đó rồi lại nhìn Đại Cường, quả thực không có gì đặc biệt giống với hai huynh đệ hắn ta. Hai huynh đệ Đại Cường và Nhị Cường, những người khác chỉ cần nhìn thoáng qua thôi đã biết họ có quan hệ máu mủ, nhưng cô nương kia thì trông không giống thật, trông nàng ấy rất thanh tú nên Cố An Nhiên cũng không nghĩ gì nhiều.
Sau khi mấy người ăn sủi cảo xong, họ tìm được một quán trọ khá ổn, nhận phòng rồi đi nghỉ ngơi.