Chương 508: Đừng Khóc Nữa (1)
Chương 508: Đừng Khóc Nữa (1)Chương 508: Đừng Khóc Nữa (1)
Lúc này, trong cái viện nhỏ của người nhà Vương gia lại không hề yên tĩnh, phụ nhân bán sủi cảo kia đang khóc khàn cả giọng.
Bọn họ mở một quầy sủi cảo, làm lụng vất vả mệt đến chết đi sống lại, cả gia đình thắt lưng buộc bụng để Vương Bảo Nhi được đến thư viện học nhưng cậu ta lại không chịu thua kém, hết gây rắc rối trong thư viện lại thậm chí còn trốn học.
Tiên sinh của Vương Bảo Nhi đã đưa ra thông báo, muốn đuổi học cậu ta.
Phụ nhân kia vừa khóc vừa cầm chổi đuổi đánh Vương Bảo Nhi, đây là lần đầu tiên bà ta đánh con trai mình trong suốt nhiều năm như vậy, dù sao để có được đứa con trai này cũng không hề dễ dàng, bây giờ đánh cũng là do quá thất vọng.
Vương Bảo Nhi nhìn thoáng qua Vương Chi Chi đang đứng như khúc gỗ trong viện, bèn trốn đằng sau nàng ấy.
Theo lý mà nói, chuyện xảy ra lần này không liên quan gì đến Vương Chi Chi, nhưng người phụ nhân này lại không hề dừng tay, thậm chí còn đánh cả hai người, nàng ấy không dám lên tiếng, vành mắt đỏ hoe.
Cuối cùng, Vương Thiết Sinh hét lên: "Được rồi, đừng gây rắc rối thêm nữa! Bà đánh nó thì nó sẽ không bị đuổi học nữa sao?"
"Thay vì khóc lóc, còn không bằng nghĩ cách gì di
Vương Thiết Sinh gầm lên như vậy, phụ nhân kia cũng dừng tay lại, bà ta hét lên: 'Ông có cách hay gì thì nói đi?”
Vương Thiết Sinh thở dài nặng nề, quay về nhà rồi lấy ra một xấp tiền, nói: "Ta đi ra ngoài một chuyến. Ta nhớ ca ca Đổng gia có quen với tiên sinh của Bảo Nhi, có lẽ chúng ta có thể nhờ huynh ấy giúp đỡ, sau đó chúng ta lại mang một ít quà đến tạ lỗi, có lẽ sẽ có cơ hội."
Phụ nhân lau nước mắt trên mặt, lộ ra một chút vui mừng: "Vậy ông còn đứng đó làm gì? Đi nhanh đi!"
Vương Thiết Sinh liếc nhìn đồ ăn trên bàn: "Vội cái gì, ta ăn cơm trước rồi đi sau, giờ không phải vội."
Phụ nhân thấy bộ dáng lê mề của Vương Thiết Sinh, lập tức nóng nảy: "Thiếu một bữa ăn thì ông sẽ chết hả? Nếu trì hoãn việc học của con trai, thì đó là chuyện cả đời. Nếu nó không đi học, về già làm sao chúng ta được hưởng phúc đây?"
Vương Thiết Sinh thấy thê tử của mình chửi bới như thế, cũng không còn tâm trạng ăn uống nữa, cầm tiền đi đến Đổng gia.
Đi được khoảng một canh giờ thì ông ta quay lại, nhưng có vẻ lo lắng.
Nhìn thấy ông ta như vậy, phụ nhân lo lắng hỏi: "Sao rồi? Mọi việc đã giải quyết xong xuôi chưa? Hay là chưa giải quyết được?"
Vương Thiết Sinh không lên tiếng mà liếc nhìn phòng Vương Chi Chi, ánh mắt có chút chột dạ, áy náy.
Nhìn thấy bộ dạng của Vương Thiết Sinh, phụ nhân nhéo eo ông ta hỏi: "Ông nói đi chứ! Rốt cuộc đã giải quyết xong hay chưa?"
Vương Thiết Sinh thở dài nói: "Haiz, vào nhà đi rồi nói."
Đợi đến khi vào trong, Vương Thiết Sinh đóng cửa lại, cau mày nói: "Việc này không dễ xử lý! Tiên sinh của Bảo Nhi có một đứa cháu trai, là một tên ngốc, bây giờ đã hai mươi rồi, nhưng vẫn không có cô nương nhà nào sẵn lòng gả cho hắn ta.
Phụ nhân nghiến răng nghiến lợi nói: "Việc này thì liên quan gì đến việc Bảo Nhi của chúng ta đi học? Ông có thể nói vào trọng điểm được không?”
Vương Thiết Sinh trừng mắt nhìn phụ nhân này, hỏi lại: "Ba có thể đừng chen ngang lời ta đang nói, để ta nói xong đã được không?"
Nghe vậy, phụ nhân đành im lặng.
Vương Thiết Sinh nói: "Người huynh đệ ruột đó của tiên sinh của Bảo Nhi chỉ là một người nông dan lam ruong kiem an binh thuong, khong quen biết nhiều người nên vài ngày trước mới phải đến gặp tiên sinh của Bảo Nhị, tiên sinh biết tình cảnh của cháu trai mình nên hiện đang rau rĩ đây!"
"Ý của tiên sinh là, nếu Chi nhi của nhà chúng ta chịu ga cho tên ngốc đó, thì việc học của Bảo Nhi, ông ta có thể đảm bảo."
"Bây giờ ta cũng có chút khó xử, dù sao tên đó cũng là một tên ngốc!"