Chuong 516: Bi Bao Vay (3)
Chuong 516: Bi Bao Vay (3)Chuong 516: Bi Bao Vay (3)
Sau khi uy hiếp xong, ông ta lại làm ra vẻ mặt hòa ái nhìn Vương Chỉ Chi.
"Vương gia cô nương, cô nương đừng có ngốc như thết Bị nam nhân tùy tiện nói vài lời ngon tiếng ngọt đã bị lừa chạy rồi."
"Tuy rằng mấy năm nay phụ mẫu của cô nương có đối xử hơi khắc nghiệt với cô nương, nhưng dù sao bọn họ cũng là phụ mẫu của ngươi, họ cũng có ân nuôi dưỡng ngươi."
Cố An Nhiên lạnh lùng liếc nhìn chưởng quầy: "Mua trẻ con bị bắt cóc, ân nuôi dưỡng chó má gì vậy?"
Chưởng quầy không dám lớn tiếng nói chuyện với Đại Cường và Nhị Cường bởi vì thoạt nhìn hai nam nhân này trông rất hung dữ, nhưng điều này không có nghĩa là ông ta không dám làm gì một tiểu nha đầu nom còn chưa lớn giống như Cố An Nhiên.
"Sao tiểu cô nương này lại có thể nói chuyện như vậy? Dù sao các ngươi cũng không được đi."
Sóng mắt Cố An Nhiên loé lên, nàng lấy ra rìu đầu phượng bổ lên quầy.
"Thật sao? Ông cảm thấy ông có thể giữ bọn ta ở lại được sao?"
Chưởng quây bị giọng điệu lạnh lùng của Cố An Nhiên dọa sợ, hai chân nhịn không được run rẩy. Ông ta há miệng thở dốc, muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại phát hiện một câu mình cũng không nói ra được.
Cố An Nhiên mang theo người nghênh ngang rời đi.
Những người khác chứng kiến cảnh tượng này ở khách điếm cũng không dám lớn mật trắng trợn xông lên.
Giúp thì giúp, nhưng vì chuyện nhà người khác mà mạo hiểm tính mạng của mình thì không đáng.
Thế nhưng vẫn có người lặng lẽ đi báo tin, dù sao Vương gia cũng sẽ cho bọn họ một ít tiền.
Trên đường đi, Cố An Nhiên và mọi người đi đường rất thuận lợi, cũng không có một ai dám đi ra ngăn cản.
Thế nhưng bọn họ còn chưa đi được bao xa thì người bên Vương gia đã mang theo đủ loại nông cụ và dao phay đi tới chắn trước mặt đám người Cố An Nhiên.
Một lão nhân trông có vẻ rất uy quyên nói: "Nếu như hôm nay các người không để con nha đầu Chỉ Chi ở lại, vậy thì tất cả các người cũng sẽ phải ở lại nơi này."
Vương Chỉ Chi trông thấy tư thế này cũng hiểu giờ nàng ấy có muốn di cũng không được. Nàng ấy áy náy cúi đầu, sau đó nhút nhát sợ sệt khóc nức nở nói: "Ca, người bên Vương gia nhiều lắm, mọi người mau di đi, không cần để ý tới muội đâu."
Đại Cường trông thấy dáng vẻ này của muội muội nhà mình thì lại đau lòng bảo vệ nàng ấy sau lưng.
"Thúy Hoa, muội yên tâm, nhất định lần này ca sẽ bảo vệ muội."
"Muội không thể trở về cùng bọn họ được, bọn họ sẽ không cho muội sống yên ổn đâu."
Nhị Cường nắm chặt vũ khí trong tay, cảnh giác nhìn chằm chằm vào hai mươi mấy người bên Vương gia gọi lại đây.
Vẻ mặt Cố An Nhiên nghiêm nghị đứng đằng trước, giọng nói lạnh như băng: "Không muốn chất thì cút!"
Nàng không trực tiếp ra tay, dù sao Tuyên Thành nằm ở nước Tuyên, cũng là địa bàn của hoàng thất. Nếu như nàng dùng vũ lực ở Tuyên Thành thì chắc chắn những hộ vệ tuần tra trong thành sẽ tìm tới đây.
Nếu chỉ có một mình nàng thì không có vấn đề gì, người nào đáng đánh thì đánh, nhưng nếu như nàng muốn mang theo Đào Vọng Đường cùng đứa nhỏ này đi thì lúc chạy cũng không dễ dàng.
Nếu như người bên Vương gia nghe hiểu được tiếng người thì tốt, còn nếu như vẫn muốn dây dưa lần nữa, vậy thì lúc nên đánh vẫn phải đánh.
Cố An Nhiên vừa nói dứt lời, trong lòng những người bên Vương gia mang đến cũng bất giác sợ sệt theo, nhưng khi nghĩ tới đây vẫn là địa bàn của mình, không những thế người bên mình cũng có không ít thì bọn họ đã lập tức tự tin hơn nhiều.
Một người hơi lớn tuổi bên Vương gia lên tiếng: "Tiểu nha đầu hoàng mao kia, ngươi hù dọa trẻ con hả? Ta đã già từng này tuổi rồi, ta ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm nữa đấy."
Cố An Nhiên biết việc này không thể thương lượng được, nàng nhìn mọi người phía sau nói: "Để ta giải quyết những người này, các ngươi chạy ra cửa thành đi!"