Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 517 - Chương 517: Từ Chối Làm Chứng (1)

Chương 517: Từ Chối Làm Chứng (1) Chương 517: Từ Chối Làm Chứng (1)Chương 517: Từ Chối Làm Chứng (1)

Ngày thường Nhị Cường đều nghe theo lời Cố An Nhiên, nhưng lần này hắn ta lại từ chối.

Bởi vì hắn ta biết rõ hậu quả của việc dùng vũ lực trên địa bàn của hoàng thất nước Tuyên là gì.

Hắn ta đi đến bên cạnh Cố An Nhiên nói: "An Nhiên cô nương, đây là chuyện của hai huynh đệ bọn ta, chúng ta sẽ tự giải quyết, chỉ cầu xin cô nương để ý Thúy Hoa nhiều hơn."

"Đúng vậy, nếu như xảy ra chuyện gì thì cô nương hãy đi tới hẻm số 3 Lạc Anh tìm nhà Lý bà bà."

Cố An Nhiên hít sâu một hơi trịnh trọng nói: "Được, ta biết rồi."

Người bên Vương gia thấy đám người Cố An Nhiên không có động tĩnh, còn tưởng rằng những người ở nơi đó đang sợ hãi.

Cho nên, phụ nhân đã mua Thúy Hoa lại càng không thèm kiêng nể gì mà khiêu khích, bộ dạng cũng rất dương dương đắc ý.

"Vương Chi Chi, ngươi là cái đồ vong ơn bội nghĩa, cái đồ đê tiện, còn không nhanh lại đây!"

"Bộp!"

"AI"

Nhị Cường tát thật mạnh lên mặt phụ nhân này, mặt người đó lập tức sưng lên như cái màn thầu, khóe miệng cũng chảy máu.

Dường như bà ta bị đánh cho choáng váng nên trong lúc nhất thời cũng quên cả mắng chửi người. Qua hồi lâu bà ta mới phản ứng lại, ngã ngồi xuống đất, vừa đập mạnh xuống đất vừa khàn giọng khóc.

Bà ta phun ra một ngụm máu, trong ngụm máu này còn sót lại mấy cái răng.

Hiển nhiên người bên Vương gia cũng không ngờ tới mấy người ngoài thành này lại dám ra tay thật. Đến khi nghe thấy phụ nhân kia khóc lóc la lối thì bọn họ mới kịp phản ứng lại, quơ quào vũ khí vung về phía Nhị Cường.

Đại Cường sợ Nhị Cường chịu thiệt nên cũng gia nhập cuộc chiến.

Vốn dĩ Đào Vọng Đường muốn cho tay sai tới hỗ trợ nhưng lại bị Cố An Nhiên ngăn lại.

Đào Vọng Đường khó hiểu nhìn nàng: "An Nhiên cô nương, ý ngươi là gì?"

Cố An Nhiên giải thích: "Nếu như chúng ta cùng nhau đánh như vậy, chỉ sợ là không dễ gì ra được cửa thành Tuyên Thành."

"Ta có một loại trực giác rằng ngươi không phải là một thương thân bình thường, ngươi có quen biết người nào ở Tuyên Thành không?”

Lúc này Đào Vọng Đường mới hiểu nguyên nhân: "Có, nhưng mà cũng không thân quen lắm." "Bên chỗ Vương gia cũng chỉ là dân đen thôi, cùng lắm thì chúng ta bỏ ra nhiều tiền một chút là được."

Cố An Nhiên nhướng mày tán thành.

Chỉ một lát sau, tất cả mọi người phía Vương gia đều bị quật ngã xuống đất, bọn họ ôm vết thương không ngừng rên rỉ...

Tuy rằng Đại Cường và Nhị Cường rất tức giận nhưng bọn họ vẫn biết giới hạn, không ra tay chí mạng.

Quả nhiên sau khi mọi người phía Vương gia bị đánh ngã xuống đất thì thủ vệ tuần tra cũng tới.

Bởi vì gây chuyện mà Đại Cường và Nhị Cường, tính cả người bên Vương gia đều cùng nhau bị đưa đi đến nha phủ Tuyên Thành.

Còn phía Cố An Nhiên và Đào Vọng Đường thì chia ra làm hai hướng, một bên đi tìm nhà Lý bà bà theo lời Nhị Cường, còn bên còn lại thì đi tìm người quen cũ...

Dù cho bọn họ có muốn dùng tiền giải quyết thì cũng cần phải có một người làm trung gian truyền lời, nếu không thì đại nhân trong nha phủ cũng không dám nhận tiền.

Nếu Lý bà bà đồng ý làm chứng quả thật Thúy Hoa được bên Vương gia mua, vậy thì mọi chuyện của bọn họ sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều.

Tuy rằng bên Vương gia cũng chỉ là dân đen nhưng gia tộc nhà bọn họ lại rất đông, nhìn qua còn rất đoàn kết. Nếu như không có một chút chứng cứ thì cho dù đại nhân nha phủ có nhận tiền thì cũng khó làm được gì.

Nghĩ đến đây Cố An Nhiên cũng rảo bước, nhanh chân đi tới hẻm Lạc Anh.

Nàng gõ cửa đang bị đóng chặt, giọng nói cố nhẹ nhàng hết mức: "Lý bà bà có ở nhà không?"

"Ai vậy? Tới ngay đây!" Bên trong cánh cửa tuyan tới một giọng nói già nua.

Không bao lâu sau, tiếng bước chân đi tới gần, cánh cửa cũng "kẽo kẹt" mở ra.

Lý bà bà trông thấy ngoài cửa là người xa lạ nên nghi hoặc hỏi: "Cô nương, ta không quen biết ngươi, ngươi là ai vậy?"
Bình Luận (0)
Comment