Chương 522: Nói Đạo Lý Với Trộm Làm Gì (2)
Chương 522: Nói Đạo Lý Với Trộm Làm Gì (2)Chương 522: Nói Đạo Lý Với Trộm Làm Gì (2)
Nhưng mà bọn họ nghĩ sai rồi, tên tri phủ này chỉ giúp đỡ người có tiền.
Trưởng lão Vương gia "ui nha" một tiếng, đột nhiên ngã xuống đất.
Người phía Vương gia lập tức hiểu ý bắt đầu khóc lóc kêu la nói: "Thái công, ngài làm sao vậy? Có phải là do ngài bị sát thiên đao (*) đánh không."
(*) Sát thiên dao: Bị giết bằng hàng ngàn đao, ý chỉ người cực ác, đồ ác ôn.
Một người khác nhìn về phía tri phủ nói: "Tri phủ đại nhân, ngài phải làm chủ cho bọn ta! Bọn họ cũng không thể đánh người như vậy được!"
"Đúng vậy! Vương gia nhà bọn ta cũng chỉ là một gia đình lương thiện, bọn ta không cần bọn họ phải gánh chịu hậu quả, chỉ cần bồi thường tiền thuốc thang cho nhà ta là được."
"Đúng! Bồi thường thuốc thang! Bồi thường thuốc thang!"
Cố An Nhiên nhìn người phía Vương gia nhảy nhót như lũ hề thì trong mắt lại hiện lên vẻ trào phúng, nàng xoay người nhìn về phía tri phủ, chắp tay nói: "Đại nhân, Chi Chi bị người ăn mày bắt cóc sau đó bán đến Tuyên Thành, thế nhưng người phía Vương gia có quen biết với tên buôn người lừa bán trẻ con, chuyện này không thể không điều tra!"
Ở thế giới này kẻ bắt cóc trẻ con sẽ bị trừng phạt rất nghiêm trọng, nếu như bị bắt được thì chỉ có thể bị xử tội lăng trì.
Vốn dĩ tri phủ còn đang nghĩ tống cổ người phía Vương gia thế này, đang lúc phát sầu lại nghe thấy Cố An Nhiên đưa ra một giải pháp như vậy.
Người bên Vương gia nghe thấy thế thì lập tức hoảng sởi
Tri phủ nghiêm túc nhìn bọn họ nói: "Nói, các ngươi có quan hệ gì với những tên bắt cóc hả? Sao các ngươi lại mua trẻ con từ bọn chúng?”
Người phía Vương gia nghe thấy tri phủ chất vấn như vậy thì đều rất hoảng sợ.
"Cái này... cái này..."
Phụ nhân bên Vương gia khóc lóc giải thích: "Đại nhân, oan uổng quá! Bọn ta không quen biết gì với lũ bắt cóc cả, là do có một người họ hàng xa nói nhà họ có đứa nhỏ nuôi không được nên mới đưa cho bọn ta nuôi dưỡng. Bọn ta thấy nàng ta đáng thương nên mới cho một ít tiền bạc, sao lại thành mua trẻ con được chứ?"
Tri phủ đại nhân áp sát từng bước: "Thật sao? Hiện tại người họ hàng xa kia đang ở đâu? Bản quan muốn thẩm vấn bà ta."
Phụ nhân Vương gia lập tức nói: "Mấy năm trước nàng ta đã bị bệnh chết rồi."
Tri phủ nheo mắt liếc nhìn người phía Vương gia, hắn ta chất vấn hỏi: "Thật sao?"
Người phía Vương gia biết đám người Cố An Nhiên không phải là người dễ chọc, nói mấy câu đã khiến cho Tri phủ đại nhân xiết chặt bọn họ không bỏ, cho nên bọn họ cũng chặt đứt ý nghĩ bòn tiền.
Việc này Vương gia bọn họ không bị bịp tiền thì đã là không tồi rồi.
Trưởng lão Vương gia chậm rãi bò dậy từ trên mặt đất: "Tri phủ đại nhân cũng biết Vương gia bọn ta cũng chỉ là một gia tộc nghèo, làm sao bọn ta có thể làm ra được chuyện bắt cóc chứ."
"Cũng xin tri phủ đại nhân nhân từ thả cả nhà lão nhân ra, để cho bọn ta đi tới chỗ thầy thuốc xem vết thương."
"Còn ve chuyện tiên thuốc, Vương gia bọn ta sẽ tự bỏ tiền, là do bọn ta nói chuyện không biết trước sau, chẳng trách người ta lại ra tay."
Trong lòng tri phủ nói thâm, cũng may lão già nhà người còn biết thức thời, nếu không cả Vương gia nhà ngươi sẽ không tránh khỏi bị chịu đòn rồi.
Phụ mẫu của Vương Chi Chi không biết vì sao trưởng lão Vương gia lại đột nhiên thay đổi giọng điệu như vậy, bọn họ khó hiểu nhìn về phía ông ta, muốn nói thêm gì đó. Kết quả lại bị trưởng lão Vương gia trừng mắt nhìn: "Các ngươi cam miệng lại!"
Mọi chuyện kết thúc, đoàn người Cố An Nhiên và phía Vương gia cùng nhau ra khỏi cửa nha phủ. Dưỡng phụ dưỡng mẫu của Vương Chỉ Chỉ cố ý lợi dụng áp lực dư luận để kiếm thêm một chút tiền.
Bà ta khóc lóc nỉ non nói: "Bọn ta nuôi Chỉ Chi nhiều năm như vậy, các người không cảm kích bọn ta thì thôi, vậy mà còn ra tay đánh người!"