Chương 523: Trâm Cài Đầu Cho Quý Phi (1)
Chương 523: Trâm Cài Đầu Cho Quý Phi (1)Chương 523: Trâm Cài Đầu Cho Quý Phi (1)
"Nuôi nó nhiều năm như vậy rồi, giờ bọn ngươi muốn mang Chi Chi đi thì tốt xấu cũng phải trợ cấp một ít tiền bạc chứ"
Cố An Nhiên nhìn bà ta lạnh giọng hỏi: "Cảm tạ các ngươi cái gì? Cảm tạ các ngươi đã bắt cóc Chi Chi, khiến cho phụ mẫu thân sinh của nàng và nàng phải chia lìa nhau sao?"
"Bọn ta cầu xin các ngươi nuôi à? Là tự các ngươi trộm đi nuôi!"
Vốn dĩ mọi người đứng hóng chuyện còn đang cảm thấy đáng thương cho người bên Vương gia, nhưng bọn họ cũng cảm thấy lời mà Cố An Nhiên nói rất có lý.
Nếu nói cho đúng thì người bên Vương gia là trộm!
Nói đạo lý với trộm thì có ý nghĩa gì?
Sau khi người bên Vương gia và người bên Cố An Nhiên tách nhau ra, trưởng lão Vương gia cũng không còn dáng vẻ bệnh tật nữa.
Sắc mặt ông ta u ám nói: "Các người có biết người vừa rồi đứng ra làm chứng là ai không?"
Mọi người Vương gia đều lắc đầu nói: "Thái công, thoạt nhìn người này không giống như hàng xóm láng giềng của chúng ta, không biết người này là ai."
Lão thái công Vương gia xua tay, sắc mặt u ám nói: "Không quen biết cũng không sao cả, cho người đi theo lão ta, Vương gia chúng ta không thể chịu tổn thất lớn như vậy mà không có ý phản kích nào được."
"Đến lúc đó để những người hàng xóm láng giềng biết được thì chẳng phải sẽ bị họ cười giễu sao?"
Một người trẻ tuổi nhà Vương gia nghe thấy thế thì lập tức phụ họa theo: "Thái công, người nói rất phải, ta sẽ lập tức đi xem xem người làm chứng kia có địa vị gì, tất nhiên sẽ không cho lão ta có kết quả tốt."
Ngay sau đó hắn ta lại tiếp tục hỏi: "Vậy còn đám người đã cướp con nha đầu Chi Chi đi, có nên lén dạy dỗ bọn chúng một trận không?”
Dù sao bọn họ cũng cảm thấy chuyện ngày hôm nay đã khiến họ nghẹn tức một trận.
Nhưng một người luôn luôn có thù tất báo như lão thái công Vương gia lại liếc con mắt sâu xa nhìn thoáng qua phương hướng đám người Cố An Nhiên rời đi, rồi nói: "Đừng tìm đường chết, bọn họ cũng không phải người thường đâu."
"Chúng ta thua hoàn toàn như vậy, chỉ e là do những người đó đã nghĩ ra cách lúc đi tới tri phủ rồi."
Người nhà Vương gia đáp: "Đúng vậy, thái công, bọn ta đều nghe người."
Nhưng trong lòng bọn họ lại thâm cảm thấy thái công đã lớn tuổi rồi, lá gan cũng nhỏ lại.
Đoàn người Cố An Nhiên đưa Vương Chi Chỉ đến khách điếm tốt nhất ở Tuyên Thành để nghỉ tạm.
Sau đó Đào Vọng Đường dẫn mọi người đến tửu lầu tốt nhất ở Tuyên Thành, vị bằng hữu đã giúp đám người Cố An Nhiên cũng đang ở đó.
Sau khi mọi người vào phòng riêng, Cố An Nhiên chắp tay với vị bằng hữu của Đào Vọng Đường: "Việc ngày hôm nay đa tạ công tử, hôm nay ta sẽ làm chủ, công tử cứ tùy tiện gọi món."
Người này nhìn qua khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, dáng vẻ ôn nhuận khiêm tốn.
Thấy Cố An Nhiên nói như vậy, hắn cũng vội vàng khách sáo nói: "Cô nương nói quá lời, ông chủ Đào có ân với ta, chuyện lần này ta giúp mọi người cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn công sức gì."
Cố An Nhiên nhếch khóe môi mỉm cười nói: "Không biết phải xưng hô với công tử thế nào?”
Người nọ ôn nhuận mỉm cười: "Kẻ hèn họ Kiều."
Cố An Nhiên khách sáo chỉ vào thực đơn tiểu nhị đưa qua nói: "Kiều công tử, mời huynh gọi món!" Vị Kiều công tử này từ chối mấy lần không được, vậy nên đã gọi vài món đặc biệt của Vị Ương Lâu, còn lại để đám người Cố An Nhiên tự mình gọi thêm.
Cố An Nhiên biết Đào Vọng Đường thích ăn gì, ăn được gì, hơn nữa hôm nay hắn cũng giúp đỡ mọi người rất nhiều nên nàng cũng mời hắn gọi thêm vài món.
Sau đó Cố An Nhiên mới nhìn Thúy Hoa, mỉm cười hỏi: 'Muội muốn ta gọi muội là Thúy Hoa hay là Chi Chi?"
Thúy Hoa có hơi ngượng ngùng nói: “An Nhiên tỷ tỷ muốn xưng hô với muội thế nào cũng được, dù sao chỉ cần gọi muội họ Phương là được."