Chuong 525: Tiem Vai (1)
Chuong 525: Tiem Vai (1)Chuong 525: Tiem Vai (1)
Kiêu công tử nghe thấy Cố An Nhiên nói như vậy thì giống như người chết đuối bám được khúc gỗ.
"Ngọc lưu ly rất dễ vỡ, nó có thể làm thành trâm cài đầu được sao? Trong tay cô nương có sao?"
Cố An Nhiên gật đầu nói: "Có, huynh có thể nhìn trước xem có được hay không."
Kiều công tử liên tục chắp tay nói: "Nếu như đồ của cô nương có thể cứu Kiều gia thoát khỏi khó khăn, vậy thì chắc chắn Kiều gia bọn ta sẽ thâm tạ."
Cố An Nhiên liếc nhìn mặt bàn nói: "Nếu như đã ăn xong cơm rồi, vậy thì chúng ta trở về khách điếm thôi."
Sau khi tính tiền, mọi người lại nhanh chóng trở về khách điếm, Cố An Nhiên thì đi vào trong phòng mình, nàng vào không gian sau đó lấy ra một chiếc trâm cài đầu hoa tử đằng.
Cánh hoa của trâm cài đầu được làm bằng pha lê màu tím nhạt, ở giữa nhụy hoa là vải lụa vàng, phía trên có đính những viên ngọc trai cùng vài mảnh pha lê màu xanh nhạt để làm lá cây.
Nàng tuỳ ý bọc chiếc trâm cài đầu này vào trong vải, sau khi đến phòng Đào Vọng Đường, nàng mới đưa đồ qua cho Kiều công tử xem. Kiều công tử vừa thấy chiếc trâm cài đầu này thì cũng lập tức nin thởi
Hắn có một loại trực giác Kiều gia có thể dựa vào chiếc trâm cài đầu này mà tiến thêm một bước.
Hắn biết chiếc trâm cài đầu có hoa văn là hoa tử đằng, Quý phi đương triều lại yêu thích nhất là hoa tử đằng.
Nghe nói trong cung điện của nàng ấy không bao giờ trông những loại hoa khác mà chỉ trồng mỗi hoa tử đằng!
Kiều công tử ngẩn ngơ một lát, sau đó nhìn Cố An Nhiên với ánh mắt sáng rực: "Cố cô nương, không biết cô có bằng lòng nhường cho ta cây trâm lưu ly này với giá mười vạn lượng bạc không?”
Thật ra ngân sách mà quận vương cấp cho hắn không nhiều đến thế.
Nhưng làm ăn với những người của hoàng gia này, không thể chỉ tính toán đến được mất trước mắt, nếu không sẽ mất đi nhiều thứ hơn.
Cố An Nhiên đồng ý không cần suy nghĩ, dù sao Kiều công tử này cũng từng giúp nàng.
"Được, huynh lấy cây trâm này đi."
Nói xong, nàng dùng vải bọc cây trâm lại rồi đưa cho Kiều công tử.
Kiều công tử cẩn thận nhận lấy bằng cả hai tay, sau đó ra lệnh cho gã sai vặt phía sau: "Vào nhà mở kho rồi khiêng bạc ra đây, nhớ đậy kín và giấu kĩ chút."
"Nếu người khác có hỏi thì bảo là đưa vải vóc cho người ta."
Kiều công tử biết rằng nếu để người khác biết được số tiền mười vạn lượng bạc này sẽ gây ra phiền phức không nhỏ cho Cố cô nương nên đã đặc biệt dặn dò gã sai vặt.
Cố An Nhiên nhìn Kiều công tử với ánh mắt khen ngợi.
Kiều công tử không đi, hắn cũng phải đợi mười vạn lượng bạc được đưa đến mới có thể cầm cây trâm Cố An Nhiên đưa cho rời đi.
May mà gã sai vặt thiếp thân của Kiều công tử là một người rất đáng tin cậy, không lâu sau bạc đã được đưa tới.
Cố An Nhiên tin tưởng tính tình của Kiều công tử, không mở rương ra đếm.
Bây giờ người ở Tuyên Thành, tốt nhất là nên cẩn thận một chút.
Đợi sau khi mọi người rời đi, Cố An Nhiên giữ lại một ít tiền, còn lại bỏ hết vào không gian.
Vừa xong việc thì hai huynh đệ Đại Cường và Nhị Cường đi tới.
Nhị Cường mím môi hỏi: "An Nhiên cô nương, lần này khai thông tri phủ hết bao nhiêu, ngươi nói cho huynh đệ bọn ta, đây là bọn ta nợ cô."
Đào Vọng Đường nói để khai thông tri phủ tốn một ngàn lượng, đương nhiên nàng không thể để Đào Vọng Đường trả số tiên này nên nàng đã tự mình trả.
Mà Đại Cường và Nhị Cường vẫn luôn theo nàng vào sinh ra tử nên nàng không có ý định đòi bọn họ chút tiền nhỏ như vậy.
Hơn nữa nàng biết rất rõ hai người Đại Cường và Nhị Cường có bao nhiêu tiền, cho dù có đem bán cả hai cũng không ra nổi một ngàn lượng bạc.
Cố An Nhiên hào phóng xua tay nói: "Có thể cứu Thúy Hoa trở về là tốt rồi, không cần nhắc tới vấn đề tiền bạc, các ngươi một đường giúp đỡ ta, †a ra tay giúp các ngươi một chuyện nhỏ là điều nên làm."
Nhị Cường lại không muốn sắp xếp như thế.