Chuong 526: Tiem Vai (2)
Chuong 526: Tiem Vai (2)Chuong 526: Tiem Vai (2)
"An Nhiên cô nương, số tiền nhỏ thì cũng thôi, nhưng đây không phải là số tiền nhỏ, chúng tôi không thể chiếm hời của ngươi được."
Cố An Nhiên xua tay, ngắt lời hắn ta: "Giờ ta không thiếu tiền, chỉ cần hai anh em các ngươi một lòng trung thành với ta thì số tiền này tiêu đáng.
Nói xong, nàng lại đẩy vài thỏi bạc đến trước mặt Đại Cường và Nhị Cường rồi nói: "Thúy Hoa không còn bộ quần áo nào nữa, hai người cầm chút tiền này đưa Thúy Hoa đi mua vài bộ quần áo và giày đi."
Đại Cường không chút do dự, nhận tiền rồi vỗ ngực nói: "An Nhiên cô nương, chuyện của cô, tôi dù có phải xông pha nước sôi lửa bỏng cũng không do dự!”
Cố An Nhiên mỉm cười, vẫy tay với bọn họ nói: "Được rồi, các ngươi đi nhanh đi, lát nữa là trời tối rồi."
Đại Cường và Nhị Cường nhìn nhau rồi đi ra ngoài.
Cố An Nhiên không định nán lại nhà trọ này làm lãng phí thời gian, nàng dẫn Du Nương ra ngoài một chuyến, dự định đi dạo một vòng Tuyên Thành.
Để không gặp rắc rối, Cố An Nhiên và Du Nương đều đội mũ có rèm che dài.
Cả hai đều được lớp sa mỏng che kín từ đầu đến chân, không nhìn rõ mặt, chỉ lờ mờ thấy bóng dáng xinh đẹp.
Nghĩ đến chỉ phí sinh hoạt ở một tòa thành, Cố An Nhiên cảm thấy chút tiền mà cô kiếm được kia vốn chẳng tiêu được mấy bữa.
Hơn nữa, thành phố được xây dựng tốt rồi thì cần phải nuôi dưỡng quân đội, chi phí nuôi quân là một khoản lớn.
Trước kia Tuyên Thành là nơi tập trung của các quý tộc và hoàng tộc cũ của nước Tuyên, khắp nơi đều là người giàu có nên nàng phải tận dụng mọi cơ hội để kiếm thật nhiều tiền ở đây trước khi rời đi.
Đường phố Tuyên Thành sam uất nhộn nhịp hơn bất kỳ thành trì nào Cố An Nhiên từng thấy trước đây.
Những món đồ rực rỡ đủ loại trong các cửa hàng trên phố không khiến nàng hứng thú mấy, lúc này nàng chỉ đang nghĩ xem những món đồ nào trong không gian của mình có thể đổi được nhiều tiền hơn.
Chế phẩm lưu ly sợ là phải tìm nhóm người riêng biệt đến mua, ở trên phố không chắc có thể tim được.
Nhưng trong không gian của nàng không chỉ có chế phẩm lưu ly mà còn có gấm Tứ Xuyên trong truyền thuyết.
Dựa trên sự hiểu biết của nàng về thế giới này, có vẻ như kỹ thuật thêu thùa và dệt vải của họ vẫn chưa đạt đến đỉnh cao.
Ít nhất thì loại vải thượng hạng mà Cố An Nhiên nhìn thấy còn kém xa gấm Tứ Xuyên.
Nàng nhờ người chỉ đường rồi đi đến tiệm vải cao cấp nhất Tuyên Thành.
Tiệm vải này không chỉ là tiệm dâng vải cố định cho hoàng cung mà còn là nơi quý tộc và hoàng tộc khắp Tuyên Thành thường đến mua vải.
Tóm lại là chuyên bán cho người có tiền.
Sau khi hai người Cố An Nhiên và Du Nương tới cửa, tiểu nhị gác cửa nhìn họ từ đầu đến chân rồi lạnh nhạt nói: "Hai vị cô nương, mời."
Cố An Nhiên dẫn Du Nương vào nói: "Ta muốn xem tấm vải nhất trong tiệm này của các người trông như thế nào."
Tiểu nhị cau mày, nhưng vẫn đưa Cố An Nhiên đi qua.
Hắn chỉ vào một cuộn gấm Nguyệt Hoa màu hồng và nói: "Đây là chất liệu vải tốt nhất mà cửa hàng chúng tôi có thể bán ra bên ngoài."
Cố An Nhiên nhướng mày.
Ý của tiểu nhị là có chất liệu vải tốt hơn không được bán ra bên ngoài. Những thứ đó hẳn là được dâng vào trong cung.
Nàng lấy từ trong tay áo ra một đoạn gấm Tứ Xuyên, nói: "Ta có một ít gấm vóc ở đây, không biết cửa hàng của các người có mua không."
Tiểu nhị ở tiệm vải Vinh Ký này, người nào cũng được chọn lựa cẩn thận, lí nào lại không biết hàng?
Hắn lập tức tươi cười đưa tay ra: "Cô nương có thể đưa mảnh vải này cho ta để ta cho chủ tiệm của bọn ta xem được không?"
Cố An Nhiên thản nhiên đưa mảnh vải cho tiểu nhị, dù sao đây cũng là trình tự thông thường.
Quả nhiên không bao lâu nàng đã gặp được ông chủ trẻ tuổi của tiệm vải này.