Chương 532: Sự Đố Ky Của Hoàng Hậu (1)
Chương 532: Sự Đố Ky Của Hoàng Hậu (1)Chương 532: Sự Đố Ky Của Hoàng Hậu (1)
Tiểu Quận Vương nhận rượu nho xong cũng không ở lại quán trọ nữa mà trở về Vương phủ.
Hắn giữ lại một bình, định để làm quà sinh thân cho Quý Phi nương nương, một bình còn lại thì đem về để mình cùng Phụ Vương còn có Mẫu Phi cùng uống.
Hắn thậm chí còn lấy cả cốc lưu ly mà bản thân trân quý cất giữ ra nữa.
Những ngày tháng ở Tuyên Thành trôi qua cũng không tính là chậm, rất nhanh đã đến ngày sinh thần của Quý Phi, trong cung náo nhiệt vô cùng, không thua kém lúc sinh thân Hoàng Hậu là bao.
Nghĩ tới Quý Phi thích hoa, Hoàng Đế liền tổ chức yến tiệc trong Cung điện lâm thời ở Tuyên Thành, nơi hoa tươi đua nở.
Mới sáng sớm, Quý Phi đã bị cung nhân trong cung mời đến trước gương trang điểm, trâm cài tóc được dùng là trâm cài lưu ly hình hoa tử đằng, lại cài thêm một đoá hoa mẫu đơn vàng nhạt lên búi tóc, không có thêm trang sức dư thừa nữa.
Trên người, nàng khoác lên một bộ xiêm y tím nhạt bằng gấm Tứ Xuyên, đi đôi hài gấm Tứ Xuyên đính minh châu ở mũi hài.
Quý Phi vốn dĩ đã xinh đẹp tuyệt trần, nay lại diện lên như vậy thì càng thêm quốc sắc thiên hương.
Nha hoàn búi tóc cho Quý Phi không nhịn được mà thốt lên: "Nương Nương, người thật đẹp!"
"Đúng đó, hôm nay Nương Nương nhất định là bông hoa đẹp nhất." Một nha hoàn khác phụ hoạ.
Một nha hoàn nữa nhìn nàng ấy chăm chú nói: "Nương Nương ngày thường cũng đã là bông hoa đẹp nhất rồi, nhưng mà hôm nay lại càng thêm siêu nhiên thoát tục."
Nếu đổi lại là chủ tử bình thường khác, được nha hoàn khen ngợi hết lời như vậy, hẳn là sẽ tuỳ tiện nhặt vài cây trang sức trên bàn trang điểm thưởng cho những người này rồi.
Nhưng Quý Phi lại nhìn không ra vui vẻ thế nào, khoé miệng chỉ miễn cưỡng kéo lên cười nói: "Đi thôi, thời gian cũng không còn sớm nữa rồi."
Một vị ma ma già thấy dáng vẻ quý phi như vậy, âm thâm thở dài một hơi nói: "Nương Nương, hôm nay là ngày vui của người, người phải vui vẻ lên chút."
Quý Phi gật đầu đáp: "Ta biết rồi, ma ma yên tâm đi."
Đến nơi tổ chức yến hội, công công thấy Quý Phi đến, cung kính lớn giọng kêu: "Quý Phi nương nương giá đáo."
Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi xuống trên người vị Quý Phi xinh đẹp tựa tiên nữ.
Quý Phi từng bước từng bước tiến đến chỗ Hoàng Đế ánh mắt còn mang theo chút kinh diễm, dừng lại bên người ông, định cúi người hành lễ.
Hoàng Đế phản ứng vô cùng nhanh, Quý Phi còn chưa kịp cong lưng đã bị ông kéo tay nhỏ đỡ dậy rồi.
"Ái Phi, không cần đa lễ, hôm nay là ngày sinh thần của nàng, tram cho phép nàng, trừ Thái Hậu ra không cần phải hành lễ với bất kì ai."
Quý Phi cũng không để ý Hoàng Đế nói những lời này, thuận theo đứng thẳng người dậy.
Hoàng Hậu nghe thấy Hoàng Đế nói vậy, cảm thấy ông vì một nữ nhân mà bất chấp cả lễ nghi tổ tông truyền lại, cũng không nể sắc mặt bà, trong lòng tức đến nghiên răng nhưng trên mặt lại vẫn giữ nụ cười đoan trang, dáng vẻ mà một Hoàng Hậu nên có như cũ.
Chỉ là nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện, nụ cười của Hoàng Hậu có chút cứng đờ.
Hoàng đế căn bản không chú ý đến biểu cảm của Hoàng Hậu, mà cứ kéo tay Quý Phi không uông, nếu như lúc này là ở trong cung của Quý Phi, sợ là Hoàng Đế phải lập tức để nàng ấy thị tẩm rồi.
Nét cười trên mặt Quý Phi nhàn nhạt, trong lòng lại chán ghét vô cùng.
Dù sao, nàng cũng mới hai mươi tuổi, mà Hoàng Đế đã bốn năm mươi tuổi rồi, tuổi so ra còn lớn hơn cha nàng nữa.
Nếu không phải vì gia tộc, nàng chắc chắn sẽ không vào cung đâu.
Hoàng Đế thấy ý cười trên mặt Quý Phi, còn tưởng là do cây trâm cài trên tóc nàng cùng gấm vóc trên người khiến cho nàng ấy vui vẻ.
Ông ta nhìn về phía người của Nội Vụ Ti hỏi: " Tram nghe nói vải vóc xiêm y cùng trâm cài tóc lưu ly trong sinh thần của Quý Phi đều là do các ngươi dày công chuẩn bị, tìm người đáng tin cậy để mua, có biết người đó là ai không?"