Chương 531: Tỷ Tỷ, Ga Cho Ta Nhé! (2)
Chương 531: Tỷ Tỷ, Ga Cho Ta Nhé! (2)Chương 531: Tỷ Tỷ, Ga Cho Ta Nhé! (2)
Mà rượu hoa quả vừa vặn phun vào mặt kẻ đầu têu Tiểu Quận vương.
Hắn cũng không tức giận, mặt không cảm xúc lấy ra một chiếc khăn tay từ trong tay áo, lau sạch rượu trên mặt rồi quay lại mỉm cười.
Thậm chí còn đưa chiếc khăn tay cho Cố An Nhiên: "Tỷ tỷ, tỷ có muốn lau khóe miệng không?”
Cố An Nhiên không nhận khăn tay của Tiểu Quận vương mà lấy khăn tay của chính mình ra lau.
Tiểu Quận vương hơi thất vọng thu lại khăn tay, lại gắp cho Cố An Nhiên một ít ngỗng ướp rượu.
Sau khi Cố An Nhiên chỉnh trang sạch sẽ, nghiêm túc nhìn Tiểu Quận vương nói: "Quận vương đừng đùa như vậy nữa, ta lớn hơn ngươi rất nhiều."
Trong mắt hoa đào của Tiểu Quận vương hiện ra ý cười: "Năm nay ta mười sáu rồi, tỷ tỷ nhìn không quá mười tám, hơn hai tuổi mà thôi, không sao cả."
Cố An Nhiên vốn tưởng Tiểu Quận vương nói đùa, nhưng thấy hắn giải thích nghiêm túc như thế, lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Nhưng ta không muốn gả cho ngươi." Cố An Nhiên thẳng thừng từ chối. Tiểu Quận vương vô tội chớp mắt nói: "Vậy được thôi! Hoàng bá phụ muốn ban hôn cho ta, nhưng ta không thích cô nương nhà đó, người phụ nữ đó thô lỗ lắm, còn không đẹp bằng tỷ tỷ."
"Ta vốn tưởng rằng nếu tỷ tỷ đồng ý, ta liền không cần cưới nàng ta." Tiểu Quận vương tự nhủ.
Cố An Nhiên nói mà! Làm gì có nhiều chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên như thế, Tiểu Quận vương nói muốn cưới nàng chỉ là muốn dùng nàng làm lá chắn thôi.
Thấy mình không làm lá chắn, hắn đương nhiên biết khó mà lui.
Như thế, nàng ở chung với Tiểu Quận vương cũng không có áp lực gì.
Bằng không thì Cố An Nhiên thật sự sẽ không muốn mặt ngọc bội của hắn, càng không tìm hắn giúp đỡ.
Hai người ăn no một bữa ở Vinh Khách Cư, lại mang vài phần ngỗng ướp rượu về khách trạm cho đám người Đại Cường ăn.
Tiểu Quận vương vẫn ở trong khách trạm như cũ, cách phòng Cố An Nhiên không xa.
Vừa bước vào phòng, ý cười tràn ngập trong đôi mắt hoa đào kia đã biến mất, hắn vuốt ngực lẩm bẩm: "May mà ta thông minh, nghĩ ra được lý do hoàn hảo, nếu không tỷ tỷ mà cảm thấy xấu hổ thì nhất định không cần cả ngọc bội nữa, còn không đến tìm ta nhờ giúp đỡ."
Nguy hiểm quá, còn may là hắn thông minh.
Hắn cảm thấy cùng ăn ngỗng ướp rượu với tỷ tỷ khiến hương vị của món ngỗng ướp rượu càng khiến người ta nhớ.
Sau khi Cố An Nhiên vào phòng mình liền chốt cửa lại, đi vào không gian.
Nàng bước vào căn hầm của không gian, trong đây có nhiều loại rượu nổi tiếng mà nàng đã sưu tam trước đó.
Nàng chọn hai chai rượu vang đỏ cao cấp, gỡ bỏ sạch sẽ nhãn dán bên ngoài rồi mới đi ra
Nàng đến gõ cửa phòng Tiểu Quận vương: "Tiểu Quận vương, ngươi vẫn thức chứ?"
Tiểu Quận vương gần như nhảy dựng khỏi giường nhỏ, chỉnh trang gọn gàng từ đầu tóc cho đến vạt áo rồi mở cửa.
Sau đó hắn ngáp dài nói: "Tỷ tỷ, sao tỷ lại đến đây? Chẳng lẽ tỷ không nỡ xa ta sao? Rồi một ngày không gặp như cách ba thu?”
Cố An Nhiên nhìn dáng vẻ bỡn cợt này của hắn thì cảm thấy đau đầu.
Nhưng nàng biết Tiểu Quận vương không có ý gì nên cũng không để ý.
Nàng đưa hai chai rượu vang đỏ cho Tiểu Quận vương và nói: "Đây là rượu nho ngon mà ta tình cờ có được trên đường đi, cảm ơn ngươi hôm nay đã giúp ta, những thứ này đều tặng cho ngươi."
Trên mặt Tiểu Quận Vương vẫn treo nụ cười giễu cợt, không khách khí nhận lấy hai bình rượu đỏ trên tay Cố An Nhiên.
Hắn nhíu mày trầm ngâm một lát, nhìn rượu đỏ trong bình hồi lâu, nhưng cuối cùng cũng không hỏi Cố An Nhiên quá nhiều.
"Đa tạ tỷ tỷ! Tỷ tỷ vẫn thật là thâm tàng bất lộ, không chỉ có rượu nho thơm ngon, đến cả bình đựng rượu này cũng làm từ lưu ly."
Sau đó, không đợi Cố An Nhiên nói gì, hắn lại tiếp tục nói: "Rượu này ta nhận nhé, cảm ơn tỷ tỷ."
Khoé môi Cố An Nhiên hơi cong lên một nét cười, mỉm cười nhẹ rồi bước trở vê phòng mình.