Chương 534: Quy Xuống Xin Lỗi (1)
Chương 534: Quy Xuống Xin Lỗi (1)Chương 534: Quy Xuống Xin Lỗi (1)
Đương nhiên, người tới không phải Hoàng Hậu, Hoàng Hậu cũng không thể nào đích thân đến gặp những người như vậy được.
Người tới là một ma ma hầu hạ Hoàng Hậu, nghe gọi là Tống ma ma.
Lúc bà ta tới, sắc mặt cũng không có bao nhiêu tốt đẹp, mà gương mặt lạnh lùng nhìn chủ nhân Vinh Ký và công tử Kiều Gia.
Tuy rằng chủ nhân Vinh Ký và công tử Kiều gia đều là những nhân vật có máu mặt, nhưng vào đến trong cung, cho dù là gặp một cung nữ, thì cũng phải khom lưng khuyu gối.
Hai người bọn họ chỉnh tề nhìn Tống ma ma hành lễ nói: " Ma ma."
Tống ma ma nhìn hai người vẻ khinh thường, chỉ thiếu nước hếch mũi lên trời, hồi lâu mới không mặn không nhạt mà đáp lại một câu: "Ừ"
Không đợi hai người nói gì, bà ta nói với giọng chất vấn: " Hai vị quả thật là rất có bản lĩnh đó, có thể chuẩn bị tạo hình như thế cho Quý Phi."
Chủ nhân Vinh Ký và Kiều công tử mắt đối mắt nhìn nhau một lát, dị khẩu đồng thanh đáp: "Làm việc cho Hoàng gia, không dám không tận tâm.”
Lời này ý là, nếu như Hoàng Hậu có việc gì cần đến bọn họ làm, bọn họ cũng sẽ tận tâm như vậy. Tống ma ma hu lạnh một tiếng: "Các ngươi ngược lại thật biết nói chuyện, nội trong ba ngày phải tìm được thứ trân quý hơn bộ xiêm y cùng trang sức trên người Quý Phi, các ngươi có làm được không?”
Kiều công tử và chủ nhân Vinh Ký vừa nghe vậy đã bắt đầu toát mồ hôi rồi.
Kiều công tử do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là quyết định không nói lời nào, Đào Vọng Đường có ơn với hắn, mà Cố cô nương lại là bạn tốt của Đào Vọng Đường, bản thân không thể không nói nhân nghĩa đạo đức khai ra Cố cô nương được.
Nhưng chủ nhân Vinh Ký lại ôm tư tưởng chết người không chết ta, hầu như không do dự chút nào mà khai ra rồi.
"Hồi bẩm ma ma, vải vóc Vinh Ký chúng tôi tự sản xuất đúng thật là rất tốt, nhưng mà so ra với vải gấm Tứ Xuyên thì vẫn còn có chút kém hơn nhất định."
Tống ma ma nghe hiểu ý tứ trong lời nói của chủ nhân Vinh Ký, hỏi ngược lại: " Ồ, vậy vải gấm Tứ Xuyên lần này của Quý Phi là từ đâu tới?"
Chủ nhân Vinh Ký đáp: " Là từ một nữ tử tên gọi là Cố An Nhiên, nàng ta hiện đang ở tại Tuyên Thành, ở trong khách điếm."
Kiều công tử lúc này trong lòng bất mãn với chủ nhân Vinh gia, nhưng lại không dám biểu hiện ra trên mặt. Tống ma ma thấy chỉ nhân Vinh Ký khai người ra rồi, nhàn nhạt xua tay với ông ta nói: "Được rồi, ngươi có thể đi được rồi."
Chủ nhân Vinh Ký không muốn ở lại thêm một khắc nào nữa, chắp tay với Tống ma ma xong thì rời đi luôn.
Tống ma ma nhìn Kiều công tử không chớp mắt hỏi: "Ngươi thì sao? Trâm cài lưu ly kia là các ngươi tự chế tạo ra sao?"
Kiều công tử căn bản không dám nói dối, bởi vì bọn họ không làm ra nổi cây trâm lưu ly thứ hai.
Hắn sợ hãi đáp lời: ' Hồi bẩm ma ma, cây trâm cài tóc đó là ta ngẫu nhiên đạt được."
Tống ma ma híp híp mắt: " Ồ, đạt được ở đâu thế, Kiều công tử không nhớ rõ sao?"
Bà ta không cho Kiều công tử có cơ hội nói nhiều, mà trực tiếp uy hiếp nói: "Kiêu công tử nhất định phải nhớ. Ra đó, nếu không cái mạng nhỏ của già trẻ trên dưới Kiều gia, không nhất định có thể giữ được đâu."
Kiều công tử thực sự không muốn khai ra Cố An Nhiên, nhưng là nếu phải dùng tính mạng của bao nhiêu con người trên dưới Kiều gia ra đổi, hắn cũng không làm được.
Sau khi đắn đo suy nghĩ đấu tranh nhiều lần, hắn cũng nói ra sự thật cho Tống ma ma.
"Ma ma, cây trâm cài lưu ly ta dâng tặng Quý Phi, cũng là nhận lấy từ chỗ Cố An Nhiên Cố cô nuong do, nhung ma nang ay cung chi la di qua Tuyên Thành, bây giờ cũng không chắc vẫn còn ở đó."
Tống ma ma cười giễu cợt một tiếng: " Đây không phải chuyện mà một con buôn như ngươi nên quan tâm."