Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 539 - Chương 539: Dám Tìm Đường Chết Trước Mặt Lão Nương Đây (2)

Chương 539: Dám Tìm Đường Chết Trước Mặt Lão Nương Đây (2) Chương 539: Dám Tìm Đường Chết Trước Mặt Lão Nương Đây (2)Chương 539: Dám Tìm Đường Chết Trước Mặt Lão Nương Đây (2)

Đào Vọng Đường mặt đầy vẻ ngượng ngùng đáp: 'Cố An Nhiên cô nương, nói ra thì ta cũng không biết đường, chỉ biết địa chỉ thôi."

"Ở số 11 Giáp hẻm Hương Bình thì phải, ta nhớ hình như là như vậy."

Cố An Nhiên day day mi tâm, sau đó tìm một người hầu của Đào Vọng Đường, bảo hắn lén lút đi hỏi đường một chút.

Chẳng bao lâu, hắn đã hỏi rõ ràng được hẻm Hương Bình.

Một hàng người đi tới hẻm Hương Bình, đến số 11 Giáp rồi, phát hiện nhà này đến cửa cũng không khoá, cửa trước bụi bám lớp dày đặc.

Đại Cường cười ha ha nói: " Ông chủ Đào, các ngươi cũng hào phóng quá đấy, đến cửa cũng không khoá sao?”

Đào Vọng Đường cười có chút ngượng ngùng đáp: " Đại Cường huynh đệ, trong nhà này cũng chẳng có thứ gì đáng tiền, không khoá cũng không có việc gì lớn."

Đại Cường lại cong môi nói: " Nói cũng đúng, nhưng mà nhiều năm không có người ở, nói không chừng bị đám ăn mày chiếm dụng rồi cũng nên." Đại Cường nói xong thì đẩy cửa ra, cái đẩy này quả thực có vấn đề, cửa không đẩy ra được, bị khoá từ bên trong rồi.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, sau đó nói: ” Không phải chứ, không phải vì không khoá cửa mà thật sự bị người ta chiếm mất đấy chứ?"

Đào Vọng Đường vẻ mặt chính đáng nói: " Bị người ta chiếm rồi, vậy chúng ta liền giành lại, khế đất nọ kia của mấy căn nhà bên ngoài này, lần này ta đều cầm đi rồi, định xem căn nào bán được thì bán."

Đại Cường chỉ chỉ cửa nói: " Vậy ... chúng ta đánh bay nó?”

Đào Vọng Đường chắp tay nói: " Nhờ cả vào Đại Cường huynh đệ."

Đại Cường bảo mọi người đứng cách xa ra một chút, hắn lùi về sau một đoạn lấy đà, sau đó dùng hết toàn lực xông vào cánh cửa."

Ngay lúc vai Đại Cường sắp chạm vào cửa, cửa bỗng nhiên mở ra rồi...

" Bụp." một tiếng, Đại Cường nặng nề té nhào xuống đất.

Bởi vì lúc này sắc trời đã chỉ còn một chút xíu ánh sáng, mà căn nhà này lại căn bản không có chút đèn nào.

Cố An Nhiên chỉ thấy người mở cửa hay tay chống hông nói: " Trộm cướp từ đâu ra, thấy nhà ta không có người, định phá cửa ăn trộm hay sao? Hom nay lao nuong phai danh chat cac ngươi mới được."

Nói xong, nàng ta tiện tay vơ cây chổi ở góc tường, đánh lên người Đại Cường đang định bò dậy.

Nhưng mà, Đại Cường cơ trí trốn được rồi.

Nói đùa đâu, lúc An Nhiên cô nương đánh hắn, hắn không trốn được, không có nghĩa là ai đánh hắn hắn cũng sẽ chịu đòn đâu.

Càng huống hồ gì, người này chỉ là một nữ nhân đanh đá mà thôi?

Hắn vừa trốn công kích của phụ nhân, vừa mở miệng nói: " Ta thấy ngươi mới là trộm cướp thì có? Đây là nhà của bạn ta, ngươi thấy cửa không khoá liên dọn vào ở rồi."

Vị phụ nhân kia tức giận: "Ta thấy các ngươi không phải trộm, mà là cường đạo sao? Trên đất nhà này, rõ ràng viết tên ta, ngươi nói là của bạn ngươi? Ngươi rốt cuộc có liêm sỉ hay không?"

" Ta nhổ!" Phụ nhân nhổ mọt bãi nước miếng về phía Đại Cường.

Đại Cường nhân cơ hội lùi ra ngoài cửa, nhìn Đào Vọng Đường nói: " Chuyện quái gì thế? Ta thấy nữ nhân này bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng, cũng không giống như chiếm dụng căn nhà này lắm, lẽ nào ngươi nhớ lầm rồi?"

Nữ nhân trong nhà thấy đám người Cố An Nhiên người đông thế mạnh, sau khi đuổi Đại Cường ra ngoài, cũng không tiếp chiến nữa, vội vã đóng chặt cửa lại, dường như như thế vẫn chưa đủ, lại cài thêm thanh gỗ vào sau cửa mới yên tâm.

Đào Vọng Đường mở khế ước nhà đất hẻm Hương Bình ra, lại phát hiện trời đã tối rồi chẳng nhìn thấy gì cả.

Cố An Nhiên kéo Đào Vọng Đường đến một góc tối, mở đèn pin lên soi vào khế ước.

Vừa nhìn thấy, Đào Vọng Đường liền càng tức giận hơn: “An Nhiên cô nương ngươi xem, đây không phải số 11 Giáp hẻm Hương Bình sao?"

Cố An Nhiên lại lắc đầu nói: " Ta thấy không phải, nét ngang kia hơi cao quá rồi, chắc không phải là 12 đấy chứ? Khế ước bị mòn rồi."
Bình Luận (0)
Comment