Chuong 540: Tam Bao Thu Cung That Lớn (1)
Chuong 540: Tam Bao Thu Cung That Lớn (1)Chuong 540: Tam Bao Thu Cung That Lớn (1)
Đào Vọng Đường giơ khế ước ra xa một chút, quan sát một hồi lâu mới nói: " Là ta nhìn không rõ, đúng là số 12"
Một hàng người lại đi tới cách vách căn nhà hồi nay mà sau đó Đào Vọng Đường nhìn thấy cái khoá trên cửa lại rơi vào trâm tư.
Hắn không mang theo chìa khoá, hơn nữa nhà hắn rất nhiều chìa khoá, cho dù có đem theo, cũng không nhất định có thể phân rõ ràng.
Cố An Nhiên dường như nhìn thấy sự quẫn bách của Đào Vọng Đường, kéo một đầu khoá cửa, sau đó đẩy cửa ra.
Cửa vừa mở, một đống bụi liền bay ra làm cho người ta sặc, nhà này đúng là đã rất lâu không có người ở rồi.
Cố An Nhiên lấy ra một ít nến cùng đèn pin phân cho mọi người.
Chỉ một lát sau, khoảng sân nhỏ liền được chiếu sáng bừng lên.
Một đoàn người Cố An Nhiên nhân lúc đèn sáng đánh giá căn viện một chút, phát hiện cỏ dại từ các mạch đá lát xanh đã mọc lên rất cao rồi.
Hơn nữa góc tường toàn bộ đều là từng mảng rêu xanh. Bọn họ di vào phòng trong căn nhà này, phát hiện các loại đồ gia dụng như giường chiếu ngược lại vẫn còn, mà lại còn có thể sử dụng.
Nhưng chỗ gấm hoa cùng vải vóc trong kho vì nhiều năm không thấy ánh sáng, đều đã bị mốc rồi, không thể dùng nữa.
Đại Cường nhìn đánh giá một chút muội muội thân thể gầy yếu cùng với hai đứa trẻ A Từ và A Ly, vội vàng nói: " An Nhiên cô nương, người lớn chúng ta nằm tạm một đêm thì được, nhưng mà đám trẻ này cùng Thuý Hoa không chắc có thể chịu được."
"Để ta ra ngoài mua vậy." Đại Cường nói
Vốn dĩ, Cố An Nhiên định lấy ra ít chăn nệm từ trong không gian, nhưng mà Đại Cường đã nói như vậy rồi, nàng liên dập tắt tâm tư này.
Sau khi móc ra từ trên người vài thỏi bạc, ném cho Đại Cường: "Mua nhiều một chút về, còn có vật dụng hàng ngày, dầu muối tương giấm."
Đại Cường gật đầu đáp: "Ta biết rồi, lát nữa ta sẽ dẫn theo vài người, mua đủ hết một lượt"
Cố An Nhiên nhìn Đại Cường nói: " Đội nón rộng vành của các ngươi lên, đừng để cho người ta nhìn thấy dáng vẻ các ngươi."
"Kể từ ngày mai, mọi người liền ở trong tiểu viện này, không cần thiết phải ra ngoài, nếu phải ra ngoài thì nhớ phải cải trang một phen."
Dặn dò mọi người xong, Cố An Nhiên chọn một căn phòng di vào.
Đại Cường thì cùng với Nhị Cường và hai tuỳ tùng của Đào Vọng Đường cùng nhau ra ngoài.
Số hạ nhân còn dư lại thì xách nước từ trong viện ra, lau dọn sạch sẽ mấy căn phòng người có thể ở được trong viện.
Bọn họ dọn dẹp xong xuôi, đám người Đại Cường cũng mang theo một đống đồ đạc từ ngoài trở về.
Chỉ có cửa phòng Cố An Nhiên vẫn đóng chặt như cũ.
Đào Vọng Đường không yên tâm lắm, gõ gõ cửa nói: "An Nhiên cô nương, phòng này của ngươi chưa dọn dẹp, ngươi đổi sang phòng khác sạch sẽ đi."
Cố An Nhiên mở cửa phòng ra, bước ra ngoài, trên tay còn cầm một xấp giấy dày, chỉ là trên giấy viết cái gì, trời tối quá, mọi người đều không nhìn rõ.
"Mọi người cứ đi nghỉ đi, ta ra ngoài một chuyến."
Cố An Nhiên nói xong thì đội mũ lên, bọc mình kín mít từ đầu đến chân.
Nhưng mà, Đại Cường cùng Nhị Cường lại không lập tức đi nghỉ, mà cùng với đám tuỳ tùng của Đào Vọng Đường cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ phòng Cố An Nhiên, còn bày cả cốc trà, trải thêm nệm ra nữa. Cố An Nhiên đi đến trên phố bên ngoài, lại không trực tiếp động thủ, mà đợi khi người trên phố dần dần thưa thớt đi, nàng mới đem giấy trong tay bỏ vào trước cửa những cửa tiệm đang thi dọn với mấy cửa tiệm bán vải vóc.
Đương nhiên rồi, những cửa tiệm nàng chọn đều là những cửa tiệm trông có vẻ cao cấp.
Nàng đã biết, những gia nhân đếm tìm nàng gây phiền phức hôm nay, là người nhà mẹ đẻ Nghi Phi nương nương, mà quan hệ giữa Nghi Phi và Hoàng Hậu trước giờ đều khá tốt, thậm chí như Thiên Lôi Hoàng Hậu chỉ đâu đánh đó, có thể nói là giúp Hoàng Hậu làm không ít việc xấu.