Chương 541: Tâm Báo Thù Cũng Thật Lớn (2)
Chương 541: Tâm Báo Thù Cũng Thật Lớn (2)Chương 541: Tâm Báo Thù Cũng Thật Lớn (2)
Nếu đã như vậy, Cố An Nhiên cũng sẽ không khách khí với Hoàng Hậu nữa, đến lúc đó nhất định phải hố Hoàng Hậu một phen, để cho bà ta biết khổ không thể kêu.
Sau khi đem giấy trong tay để vào những nơi nàng muốn để xong, Cố An Nhiên thoả mãn phủi phủi tay, đi về hướng hẻm Hương Bình.
Mà hai hắc y nhân vẫn luôn bảo hộ nàng từ xa đối mắt nhìn nhau một cái, một người tiếp tục theo sau bảo vệ Cố An Nhiên, một người khác nhặt lấy tờ giấy Cố An Nhiên thả vào trước cửa tiệm nhà người khác trở về phủ Võ An Tướng quân.
Chỉ một lát sau, tờ giấy này đã xuất hiện ở trên bàn trong thư phòng của Võ An Tướng quân phủ rồi.
Võ An tướng quân nhìn đồ vật và chữ viết trên giấy, khoé môi kéo lên một nụ cười ý vị.
“Tâm báo thù cũng thật lớn."
Ngày hôm sau, tất cả các cửa tiệm trang sức châu báu và cửa tiệm bán vải vóc có thể coi là nổi tiếng trong Tuyên thành đều biết có đồ tốt xuất hiện rồi.
Một chiếc mũ phượng lưu ly, còn có một loại gấm vóc nhìn qua cực kì sáng bóng, thủ pháp thêu bên trên cũng chưa ai từng thấy qua.
Người Vinh Ký thấy qua gấm Tứ Xuyên, lại thấy miếng vải bên trên tờ giấy, sợ là thứ này so với gấm Tứ Xuyên còn tốt hơn nhiều.
Mà Kiều công tử sau khi nhìn thấy mũ phượng trân châu lưu ly cũng phải hít một ngụm khí lạnh.
Trâm cài tóc lưu ly mà lần trước chính mình dâng lên cho Quý Phi, đem ra so với mũ phượng trân châu lưu ly này, quả thực là khác biệt như mây với bùn mà.
Bên trên đó viết, hai thứ đồ này, sẽ xuất thế vào ba ngày sau, địa điểm là ở Phong Hoa Lâu.
Những thương hộ có số có má trong Tuyên Thành này, ít ít nhiều nhiều đều có liên hệ với quý nhân trong cung, cho nên chẳng qua chỉ tốn một ngày, phi tử, toàn bộ nữ quyến hoàng thất trong cung đều biết đến tin tức này.
Chỉ là, đại đa số người đều đang nhắm đến miếng vải kia, dù gì vải vóc cũng không phạm pháp, ai cũng có thể tranh giành.
Mà mũ phượng trân châu kia, tuy rằng đẹp de lộng lẫy, nhưng mà không phải người thường có thể đội được.
Buộc phải là người ngồi trên phi vị mới có thể đội được, bởi vì, chiếc mũ phượng này là phượng hoàng bảy đuôi.
Mà phượng quan của Hoàng Hậu thường là phượng hoàng chín đuôi, hai bên còn có song long ham chau.
Bức hình giấy này được đưa vào trong cung, Quý Phi chẳng hề quan tâm, nhưng ma ma bên người lại nói: " Nương Nương, bên ngoài kia lại xuất hiện trang sức tốt, chúng ta mua lại có được không?”
Quý Phi xua tay nói: "Tuỳ các ngươi, các ngươi vui thì mua đi."
Ma ma đó liên tục gật đầu, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải mua được mũ phượng này về, dù sao lần trước Quý Phi nương nương vui vẻ lên không ít thời gian vì bộ trang sức và xiêm y kia.
Hoàng Hậu bên kia, cũng thế được mũ phượng và miếng vải, bà ta day day mi tâm.
Nghi Phi ở bên cạnh xúi giục nói: "Nương Nương, chúng ta nhất định phải có được phượng quan này, để làm bs mặt tiện nhân Quý Phi kia."
" Những trang sức này, nếu như lại lần nữa rơi vào trong tay Quý Phi, vậy nàng ta chẳng phải sẽ đắc ý đến không phân biệt nổi đông tây nam bắc nữa hay sao?"
Hoàng Hậu thở dài một hơi: "Ngươi phân phó người đi làm đi, thứ đồ lần này chỉ có thể rơi vào trong tay chúng ta."
"Vâng." Nghi Phi chắp tay hành lễ xong liền chuẩn bị lui xuống.
Hoàng Hậu nghĩ Nghi Phi làm giúp bà nhiều việc như vậy, hơn nữa nhà mẹ đẻ nàng ta hiện nay vì một số việc mà không có được bao nhiêu lợi ích, chuyện lần này chỉ sợ phải nhờ đến ca ca nhà mình ra tay rồi.
Thế là bà ta nhẹ nhàng mở lời: "Chuyện này giao cho người phủ Vinh An Hầu đi làm đi, nhưng mà phải bảo bọn họ che giấu thân phận của mình một chút."
Nghỉ Phi vốn dĩ vẫn còn chút đau thịt, gia tộc của mình sợ là lại phải bỏ ra một số tiền lớn nữa.
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k