Chương 544: Ta Thấy Nàng Điên Rồi (1)
Chương 544: Ta Thấy Nàng Điên Rồi (1)Chương 544: Ta Thấy Nàng Điên Rồi (1)
Bà không phải Hoàng Hậu nguyên phối của Hoàng Đế nước Tuyên, mà là Kế Hậu, năm nay đã ba mươi lăm tuổi, tuy được bảo dưỡng tốt nhưng so với Quý Phi hai mươi mấy thì vẫn lớn tuổi hơn nhiều.
Nghi Phi lại lên tiếng an ủi bà: "Nương nương bảo dưỡng thỏa đáng, nào có già đi, chỉ là ngày thường người thực hành tiết kiệm, không ăn diện mà thôi, nếu mà ăn diện thì đồ đê tiện diêm dúa lòe loẹt Quý Phi kia sao có thể so được."
Hoàng Hậu mỉm cười nói: "Vẫn là muội biết nói chuyện."
Nói xong, bà nhìn ma ma bên cạnh nói: "Đi may trang phục từ cuộn gấm Thiên Hương kia, tìm tú nương giỏi nhất trong cung."
"Dạ." Ma ma đáp lời rồi đi làm.
Thời gian Cố An Nhiên ở Tuyên Thành, ngoại trừ thỉnh thoảng mang một số đồ đến phòng đấu giá, phần lớn thời gian nàng sống trong viện nhỏ hai lối vào của vợ Đào Vọng Đường, ít giao du với bên ngoài.
Những người khác cũng vậy, ở trong phòng không đi lại nhiều, Cố An Nhiên bao hết ăn uống, bữa nào cũng có thịt, mọi người đều béo lên không ít, mà người được Võ An đại tướng quân phái đến để bảo vệ Cố An Nhiên, nàng cũng đã phát hiện ra rồi.
Tuy nhiên, nàng vốn xác định được, những người đó không có ác ý, thậm chí còn giúp nàng giải quyết một số rắc rối, vì vậy nàng không quan tam những chuyện này.
Sau khi nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu chỉ ra một số tiền lớn, vì để duy trì các mối quan hệ qua lại liền bắt đầu vơ vét của cải quy mô lớn.
Vì gấp gáp muốn vơ vét nên trong giai đoạn này đã có rất nhiều sơ hở.
Những người khác đều biết đó là người nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu nên nhắm mắt làm ngơ.
Tuy nhiên, Võ An tướng quân lại thu thập chứng cứ người bên nhà mẹ Hoàng Hậu vơ vét của cải rồi vào cung.
Người hầu thân cận bên Hoàng Đế nước Tuyên bẩm báo: "Hoàng thượng, Võ An tướng quân đến, nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."
"Cho truyền." Trên mặt Hoàng đế đầy vẻ khẩn thiết.
Võ An đại tướng quân này là hậu duệ của chiến thần tướng quân ngày trước, bản lĩnh của ông ấy không phải người thường có thể so được, ông ta muốn đuổi những kẻ man rợ đó ra khỏi nước Tuyên thì phải dựa vào hắn ta.
Nhưng trước mắt, Võ An đại tướng quân còn chưa hoàn toàn đồng ý mặc cho ông ta sai khiến nên ông ta phải lôi kéo chút.
"Truyên Võ An đại tướng quân tiếp kiến." Giọng nói the thé của thái giám vang lên sau vài lân uốn éo.
Võ An đại tướng quân bước vào điện, nhưng dường như không định hành lễ.
Hoàng Đế cũng biết điều đó, nên để tránh xấu hổ, ông ta nói trước: "Ái khanh không cần đa lễ."
"Lần này ái khanh đến là có chuyện gì quan trọng?" Hoàng Đế hỏi.
"Thần chỉ tốn hai mươi ngày ở Tuyên Thành, đã phát hiện nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu nương nương không kiêng nể gì mà vơ vét của cải."
"Không chỉ bóc lột dân chúng mà còn động vào tiên bạc và lương thực cho quân đội, có loại sâu mọt như thế, sao chúng ta có thể thắng được khi đánh với người Khương?”
Hoàng Đế vẫn còn tình cảm với vị Kế Hậu này của mình, tuy bây giờ yêu chiêu Quý phi hơn, nhưng Hoàng Hậu đã cùng ông ta vượt qua một khoảng thời gian vô cùng khó khăn, năm đó cũng là người ông ta nâng trong lòng bàn tay mà yêu thương.
Ông ta không muốn chỉ vì lời nói một phía của Võ An đại tướng quân mà ra tay với nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu.
Võ An đại tướng quân cũng hiểu ý của Hoàng Đế, hắn ta đem chứng cứ thu thập được đặt trước mặt Hoàng Đế, nói: "Đây là chứng cứ mà mấy ngày nay thần thu thập được, Hoàng Thượng có thể xem kỹ một chút hơn sẽ biết nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu nương nương ngạo mạn, độc đoán đến mức nào."
Hoàng Đế nhìn thoáng qua sổ con trong tay Võ An đại tướng quân, thở dài rồi nhận lấy.
Khi ông ta nhìn thấy những gì viết trên sổ con, trạng thái dần trở nên kích động.
Vấn đề quan trọng nhất, chi phí, lương thực và khí giới trong quân đều xuất hiện.