Chương 545: Ta Thấy Nàng Điên Rồi
Chương 545: Ta Thấy Nàng Điên RồiChương 545: Ta Thấy Nàng Điên Rồi
l (2)
Ông ta thậm chí còn nghĩ, nếu không có những con sâu mọt đấy, ông ta sẽ không phải co đầu rụt cổ trong Tuyên Thành nhỏ bé này.
Xem lại những chứng cứ đó, từng cột từng chuyện, không có chuyện nào là vu khống người nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu.
Ông ta trịnh trọng nhìn Võ An đại tướng quân và nói: "Chuyện này, tram sẽ cho tướng quân một lời giải thích."
"Trẫm đảm bảo, quân đội bàn giao cho tướng quân sẽ là quân đội nghiêm chỉnh trong sạch."
Võ An đại tướng quân chắp tay, không nói gì nữa rồi lui ra ngoài.
Sau khi Võ An đại tướng quân rời đi, người hầu cận bên Hoàng Đế đi vào, không dám thở mạnh mà đứng hầu ở một bên.
Hoàng Đế chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Trãm biết nhà mẹ của Hoàng Hậu đều là những kẻ vơ vét, cũng biết ngày thường chúng có mấy hành vi không tốt, nhưng vì tình nghĩa với Hoàng Hậu nên trẫm nhắm một mắt mở một mắt."
"Thường ngày trẫm ban thưởng cho bọn chúng không ít, sao lại có thể vơ vét đến mức này?" Người hầu cận bên cạnh Hoàng Đế đều là những người nắm tin tức nhanh nhạy nhất trong cung điện.
Thái giám thân cận đó im lặng một lúc mới nói: "Hoàng Hậu nương nương vừa mới nhận được gấm Thiên Hương và mũ phượng ngọc trai lưu ly, do nhà mẹ đẻ của người dâng lên."
Hoàng Đế biu môi nói: "Đây không phải là lý do, chút đồ vật này có thể tốn bao nhiêu? Chẳng qua chỉ là mười mấy vạn lượng, tram thấy là do bọn chúng lòng tham không đáy nên mới làm ra chuyện như vậy."
Thái giám thân cận lau mồ hôi trên mặt, nói: "Hồi bẩm Bệ hạ, nô tài nghe nói chút đồ đó tốn sáu mươi vạn lượng bạc."
"Khụ khu khụ!" Hoàng Đế bị phỏng nước trà vừa uống.
Sau đó kinh ngạc nói: "Ngươi nói cái gì? Sáu mươi vạn lượng? Hoàng Hậu nghĩ gì thế? Chẳng phải ngày trước nàng ấy không thích mấy vật ngoài thân này à?”
Người hầu cận cúi đầu không dám nói nữa, dù sao người có thể làm Hoàng Đế cũng không phải ngu ngốc, tự nhiên có thể hiểu được nguyên nhân.
"Có phải bởi vì Hoàng Hậu nhìn thấy tram sủng ái Quý Phi nên muốn đè đầu nàng ấy?"
"Nàng ấy là Hoàng Hậu chính cung, sao giống với một thiếp thất được chứ?"
Hoàng Đế đột nhiên đứng dậy khỏi ngai vàng, phẩy tay áo nói: "Đi! Đến Phượng Tê Cung."
Mà trong Phượng Tê Cung, bước chân của ma ma nhanh hơn ngày thường một chút, trên tay bưng một cái khay.
Trên khay là trang phục được làm từ gấm Thiên Hương, xinh đẹp hoa lệ.
"Nương nương nhìn xem, bộ trang phục này cần tới ba mươi tú nương gấp rút hoàn thành, cuối cùng làm xong trong vòng nửa tháng."
Nghi Phi ở bên cạnh nói: "Nương nương, bộ trang phục này đẹp quá! Người có muốn mặc lên xem thử không?"
Hoàng hậu đoan trang nói: "Nếu đã như vậy thì mặc lên xem thử."
Các ma ma lập tức thay quần áo cho Hoàng Hậu, búi lại tóc lại và đội mũ phượng ngọc trai lưu ly lên.
Bà xoay một vòng trước mặt Nghi Phi, hỏi: "Thế nào? Bổn cung mặc màu này có được không?”
Nghi Phi gật đầu liên tục nói: "Nương nương đúng là sắc nước hương trời, đẹp hơn con điếm lẳng lơ Quý Phi kia nhiều."
"Chát!"
Ab Nghi Phi vừa dứt lời, liền cảm giác một bóng người màu vàng sáng đi qua, hung hăng tát nàng ta một cái.
"Nghi Phi, ngươi đúng là hỗn xược, không có tôn ti! Quý Phi há lại tùy ngươi bố trí?"
"Ngươi như vậy không ra thể thống gì, cũng không xứng với chức Phi, từ nay về sau ngươi làm Tài Nhân đi."
"Lại cấm túc nửa năm, phạt bổng lộc một năm."
Nghi Phi nghe được lời của Hoàng Đế, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Hoàng Hậu nói: "Nương nương, người giúp thần thiếp cầu xin Hoàng Thượng đi, thần thiếp biết sai rồi, thần thiếp biết sai rồi."
Hoàng hậu liếc nhìn Nghi Phi, sau đó hơi do dự nhìn Hoàng Đế: "Hoàng thượng, Nghi Phi..."
"Nàng câm miệng! Ta còn chưa tính sổ với nàng đâu!"
"Người đâu, đưa Nghi Tài Nhân về tẩm cung, ở điện phụ là được, nàng ta không xứng ở điện chính nữa."
Nghi Tài Nhân lập tức bị thái giám kéo đi.