Chương 546: Trói Vào Ngục (1)
Chương 546: Trói Vào Ngục (1)Chương 546: Trói Vào Ngục (1)
Hoàng Đế nhìn Hoàng Hậu hỏi: "Từ lúc nào nàng lại trở nên giả dối phung phí thế này? Vì một cái mũ phượng mà tiêu tốn sáu mươi vạn lượng bạc?”
Hoàng Hậu hơi đau lòng, dù sao lúc ông ta tặng những thứ này cho Quý Phi, chưa bao giờ tính toán giá cả.
Vì vậy, bà hơi nóng nảy nói: "Nhưng những thứ này, thần thiếp không hề dùng tiền trong cung."
"Hơn nữa, những thứ này, vì sao Quý Phi dùng được, thần thiếp dùng lại bị coi là xa hoa lãng phí?" Hoàng Hậu ngẩng đầu hỏi.
"Chát!"" Hoàng Đế hung hăng tát vào mặt Hoàng Hậu.
"Ta thấy nàng điên rồi, chuyện này liên quan gì đến Quý Phi? Nàng thân là Hoàng Hậu chính cung, vậy mà không biết nhìn xa trông rộng!"
Hoàng Hậu che mặt, hiển nhiên không thể tin được vậy mà Hoàng Đế lại tát mình.
Trên mặt Hoàng Hậu chảy hai hàng nước mắt trong suốt, vừa khóc vừa cười nói: "Hoàng thượng, người thật sự làm cho thần thiếp không biết phải nói sao nữa."
"Thần thiếp ghen tuông tức giận thì chính là thân thiếp không rộng lượng, còn Quý Phi ghen tuông tức giận thì là cô gái nhỏ yêu kiều." "Thần thiếp tiêu pha chút tiền vào quần áo và trang sức, chính là không quan tâm đến Hoàng thượng và quốc gia, nhưng Quý Phi muốn trang sức thế nào đều có, chỉ cần nàng ta thấy thích?"
"Thần thiếp sinh cho Bệ hạ ba nam một nữ, nhưng ngay cả một quả trứng Quý Phi cũng không đẻ được, nhưng người lại coi nàng ta như châu báu, hoàn toàn không để ý đến nỗi vất vả sinh thành nuôi nấng con cái của thần thiếp." Hoàng Hậu không ngừng nói ra nỗi uất ức trong những năm qua.
Hoàng Đế đương nhiên biết hành vi của mình có vấn đề, nhưng không có nghĩa là ông ta thích người khác dùng những điều này chỉ trích mình.
Vì vậy ông ta thở hổn hển nói: "Hoàng Hậu, nàng đừng tiếp tục cư xử xấc xược như vậy nữa, nếu không... nếu không trẫm sẽ phế bỏ nàng."
Hoàng Hậu cười lạnh hai tiếng: "Ha ha, phế thiếp ư? Bây giờ phần lớn công việc của Lục cung đều do Quý Phi, Hoàng Hậu là thiếp chỉ có cái danh hão, phế hay không phế thì có khác gì?"
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k
Hoàng Đế lại biện bạch một lần nữa: "Đó là vì tram thương nàng cơ thể không tốt, san sẻ giúp nàng thôi."
Hoàng hậu đã sớm nhìn thấu bộ mặt của Hoàng Đế, cười khổ nói: "Phải, Hoàng thượng nói cái gì thì chính là cái đó." "Dù sao lòng người vốn có thiên vị, nói nhiều cũng vô ích."
Sau đó, Hoàng Hậu chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất, thu thập chỉnh trang lại vẻ nhếch nhác của bản thân, lạnh nhạt nói: "Phòng bếp nhỏ của thần thiếp không chuẩn bị cơm cho Hoàng thượng nên không giữ Hoàng thượng lại nữa."
Hoàng Đế không nhìn được thái độ thờ ơ của Hoàng Hậu, ông ta cảm thấy nữ nhân trong cung, trừ khi ông ta không muốn nữa, còn không thì tất cả nữ nhân đều nên chỉ xoay quanh ông ta, một lòng đối xử tốt với ông ta.
"Nàng đây là có ý gì? Trâm không đến đây để hỏi tội nàng! Mà là vì cái mũ phượng này của nàng mà nhà mẹ đẻ nàng đã gặp rắc rối lớn rồi."
Hoàng Hậu vốn mang thái độ thờ ơ, nghe thấy lời này của Hoàng Đế, sầu lo lắng ẩn giấu giữa đuôi mày.
"Bọn họ xảy ra chuyện gì vậy?"
Hoàng Đế mới nói: "Bon họ tùy ý vơ vét, tham ô lương thực và lương bổng của quân đội, bị người ta tố cáo rồi."
"Cái gì?" Sầu lo trên mặt Hoàng Hậu biến thành sợ hãi, nặng nề ngã ngồi xuống đất.
Tham ô lương thực và lương bổng của quân đội, vậy thì làm sao có thể bảo toàn được nhà mẹ đẻ của bà đây? Nhưng dù sao thì đó cũng là nhà mẹ đẻ của bài Cho dù có tham 6 lương thực và lương bổng của quân đội đi nữa, bà cũng phải thử tự mình ra Sức xem sao.
Bà bò đến trước mặt Hoàng Đế, khóe mắt đẫm lệ, nghẹn ngào nói: "Bệ hạ, thân thiếp cầu xin người giơ cao đánh khẽ với nhà mẹ của thần thiếp."
"Cái gì thiếp cũng không muốn nữa, ngay cả Phượng Tê Cung và Phượng Ấn thiếp cũng có thể chắp tay nhường người, chỉ là cầu Hoàng Thượng tha mạng cho bọn họ."