Chương 547: Trói Vào Ngục (2)
Chương 547: Trói Vào Ngục (2)Chương 547: Trói Vào Ngục (2)
Hoàng Đế lại nói: "Nàng vì nhà mẹ của nàng, ngay cả vinh quang mà trẫm ban cho nàng không muốn? Cũng không quan tâm đến các hoàng tử và công chúa nữa ư?”
"Nàng có bao giờ nghĩ đến, có một người mẹ vô dụng thì bọn chúng sẽ sống những ngày tháng ra sao chưa?”
Hoàng Đế có hơi không vui khi thấy Hoàng Hậu đặt nhà mẹ đẻ của mình lên trước hoàng tử và những quyên lợi ông ta ban cho.
Trên mặt Hoàng Hậu lộ ra nụ cười mỉa mai: "Nếu không thì thiếp phải làm sao?"
"Hoàng thượng muốn thần thiếp nhường chỗ cho Quý Phi, e là không phải chỉ mới một hai ngày?”
Hoàng Đế nổi cơn thịnh nộ nói: "Nàng bớt đoán tâm tư của trẫm, dù sao nàng cũng chẳng hay biết gì những chuyện liên quan đến việc bọn họ tham ô."
Nói xong, sau khi rời khỏi Phượng Tê Cung, ông ta truyền lệnh xuống: "Sau này nếu không có ý chỉ của trẫm thì Hoàng Hậu không được rời khỏi Phương Tê Cung."
"Sau này, mọi việc trong hậu cung đều giao cho Quý Phi quản lý."
"Vì Hoàng Hậu bị bệnh nên Thập công chúa giao cho Quý Phi nuôi dạy."
Hoàng Hậu không quan tâm đến điều gì khác, ngoại trừ việc Hoàng Đế muốn cướp con gái của bà cho Quý Phi nuôi, bà tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng tạm thời không có biện pháp nào tốt, chỉ có thể suy sụp mà nen liên tục xuống mặt đất, trên tay máu thịt lẫn lộn.
Ma ma bên cạnh Hoàng Hậu bắt đầu khuyên nhủ bà: "Nương nương, sao người phải tự mình chuốc khổ như thế, Hoàng thượng không hề nói là giao Thập công chúa cho Quý Phi, chỉ là để nàng ta giúp đỡ nuôi dạy, sau một khoảng thời gian sẽ trở về thôi."
Hoàng Hậu rất lâu không lên tiếng, sau đó thở dài một hơi nói: "Ta mệt mỏi, ngươi ra ngoài đi."
Cố An Nhiên đang pha trà trong phòng, Đại Cường phấn khích chạy vào, vui tươi hớn hở nói: "An Nhiên cô nương, ta thấy đúng là ở hiên gặp lành, ở ác gặp dữ."
Cố An Nhiên rót một chén trà đưa cho Đại Cường: "Ngươi lại ra ngoài nghe ngóng được chuyện gì rồi?"
Đại Cường không nhận chén trà nóng từ tay Cố An Nhiên/An Nhiên cô nương, ta không khát, cũng không quen uống thứ này."
"Hôm nay ta đi ra ngoài, nghe nói Hoàng Hậu bị Hoàng đế cấm túc lâu dài rồi, Nghỉ phi giúp Trụ làm ác kia cũng bị giáng chức." "Quan trọng hơn là nhóm người lần trước uy hiếp chúng ta ở khách trạm, giờ đều vào ngục hết rồi."
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Cố An Nhiên cau mày hỏi.
Phải biết rằng nếu Hoàng Hậu và người nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu không phạm phải tội lớn thì chắc chắn bọn họ sẽ không ngã thảm đến mức khiến mọi người đều biết như vậy.
Đại Cường khoa chân múa tay nói: “An Nhiên cô nương, nghe nói người nhà mẹ Hoàng Hậu nương nương vì tiêu nhiều tiền vào mũ phượng, còn trắng trợn biển thủ lương bổng và lương thực quân đội bị phát hiện, nên mới vào ngục đó."
Cố An Nhiên nhướng mày, vốn dĩ nàng chỉ muốn chém giá Hoàng Hậu một bữa nhưng lại thu hoạch ngoài ý muốn.
"Võ An đại tướng quân kia quả nhiên là người tốt, cứu chúng ta một lần ở khách trạm không nói, lại còn giúp chúng ta xả giận."
Cố An Nhiên hỏi: " Người nhà mẹ Hoàng Hậu vào ngục là vết tích của Võ An đại tướng quân sao?"
Đại Cường gật đầu: "Đúng vậy! An Nhiên cô nương, hắn ta giúp chúng ta như vậy có phải là nhìn trúng ngươi không? He he hêt"
Cố An Nhiên im lặng.
Bởi vì nàng luôn cảm thấy Võ An đại tướng quân có một loại cảm giác quen thuộc, xem ra phải tìm cơ hội gặp gỡ hắn ta.
"An Nhiên cô nương, khi nào chúng ta về trấn Kinh Hồ vậy?" Đại Cường gãi đầu hỏi. .
Hắn có chút nhớ Mạt Nương nên hỏi một câu.
Cố An Nhiên hiện tại lại có một ý định mới, dù sao sớm hay muộn nàng cũng đánh một trận với các thế lực truyền thống đại diện cho nước Tuyên ở Tuyên Thành, hiện tại Võ An đại tướng quân đó đã gây ra đủ hỗn loạn ở đây, nàng cảm thấy mình có thể âm thầm góp sức, khiến nơi đây loạn hơn chút nữa.