Chương 548: Rốt Cuộc Ngươi Là Ai (1)
Chương 548: Rốt Cuộc Ngươi Là Ai (1)Chương 548: Rốt Cuộc Ngươi Là Ai (1)
Với bản tính xa hoa lãng phí của hoàng thất nước Tuyên, nàng chỉ cần lấy ra nhiều đồ bỏ, sau này chỉ tiêu cho quân sự sẽ ngày càng ít.
Không có chi phí quân sự, lương thực và quân nhu không thể theo kịp, quân đội của nước Tuyên giống như một con chó không có răng, không đáng nhắc tới.
"E là ta phải ở lại đây một thời gian, sao ngươi không cùng ông chủ Đào đưa A Từ và A Ly quay về trước, tiện thể báo một tiếng bình an cho ca ca ta nhé?”
Mặc dù những ngày này ở Tuyên Thành, nàng đã tìm được một người đáng tin cậy để viết thư về, nhưng bây giờ nàng không biết mình sẽ ở đây bao lâu, cũng không thể trì hoãn thời gian của Đào Vọng Đường và những người khác quá lâu.
Đại Cường lắc đầu từ chối: "Vậy thì quên đi, bọn ta ở cùng ngươi sẽ an toàn hơn chút."
Ngày hôm sau, Cố An Nhiên nói suy nghĩ của mình với Đào Vọng Đường và những người khác, bọn họ đều nhất trí rằng quay về cùng nhau thì tốt hơn.
Cố An Nhiên không kiên trì nữa, lại liên lạc với Tao Nhã Lâu để bàn bạc việc bán đồ cũ trong không gian của nàng.
Ban đêm, một nam tử đeo mặt nạ vàng, mặc áo dài đen tuyền đi đi lại lại trong con hẻm Hương Bình.
Cận vệ của hắn nói: "Chủ tử, không phải người nói mấy ngày này không đi gặp Cố cô nương sao? Nếu như bị người có ý xấu biết được, Cố cô nương khó tránh khỏi bị người khác để mắt tới."
Võ An đại tướng quân thở dài một hơi nói: "Ừm, ta biết."
"Nhưng mà rõ ràng biết nàng ở ngay bên cạnh, lại không thể gặp mặt, cái cảm giác này... ta không thích."
"Ta sẽ không trực tiếp đi tìm nàng, ta chỉ ở bên ngoài phòng ngắm nàng thôi."
Cận vệ nghe thấy Võ An đại tướng quân nói như thế, mới không khuyên nhủ tiếp nữa.
Đến số mười hai hẻm Hương Bình, Võ An đại tướng quân võ nghệ cao cường, ngựa quen đường cũ, đi đến nóc nhà của phòng Cố An Nhiên, dỡ một mảnh ngói ra.
Lúc này, những người ở trong phòng này đều đã ngủ rồi, Cố An Nhiên cũng không ngoại lệ.
Có điều Võ An đại tướng quân nhìn thấy Cố An Nhiên nằm gục trên bàn sách, không he nằm ngủ trên giường.
Hắn bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu nói: "Haizzz, đúng là không làm người khác yên tâm được.
Nói rồi, Võ An đại tướng quân lách mình liền đến trước cửa phòng Cố An Nhiên.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa Cố An Nhiên quên khoá ra bước vào trong.
Bởi vì sợ làm Cố An Nhiên tỉnh dậy, hắn không định ôm nàng lên trên giường, mà cầm một chiếc chăn mỏng trên giường đắp lên người nàng.
Ai ngờ đôi mắt của Cố An Nhiên đột nhiên mở ra, nhanh chóng tóm lấy tay của người mới đến.
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Nàng nhàn nhạt nói.
Trong giọng nói lại không có nhiều sự chất vấn, hiếu kì lại nhiều hơn một chút.
Võ An đại tướng quân lấy tay che miệng nói: "Khụ khụ khụ... Võ An đại tướng quân triều Tuyên."
Cố An Nhiên nhíu mày: "Vậy sao? Vậy tại sao ngươi lại đến đây vào đêm khuya?”
Nói xong, đứng dậy tiến lên trước một bước, suýt nữa ép lui Võ An đại tướng quân.
"Ta..." Hắn nhất thời không biết nói dối như thế nào cho hay.
Khoé môi của Cố An Nhiên cong lên ý cười: "Nếu tướng quân đã không bịa được ra lí do nào, thì chi bằng để ta bịa hộ tướng quân."
"Ừm?' Rõ ràng là Võ An đại tướng quân ngơ người ra.
Sau đó, Cố An Nhiên nhanh như chớp, đưa tay ra bên cạnh mặt nạ của Võ An đại tướng quân nói: "Da Tu Mặc, ngươi còn muốn chơi đến bao giờ."
Mặt nạ bị Cố An Nhiên tháo xuống, nhưng mặt nạ được tháo xuống lại không phải là khuôn mặt của Dạ Tu Mặc.
Nhìn thấy dáng vẻ hơi ngạc nhiên của Cố An Nhiên, Võ An đại tướng quân thấy hơi buồn cười nói: "Cô nương nhận sai người rồi."
Cố An Nhiên lập tức phản ứng lại, tiếp tục sờ sờ mặt của Võ An đại tướng quân, Võ An đại tướng quân tự biết đại sự không ổn, lập tức năm lấy cái tay nhỏ đang làm loạn của Cố An Nhiên.