Chương 56: Loài Côn Trùng Này Có Độc (1)
Chương 56: Loài Côn Trùng Này Có Độc (1)Chương 56: Loài Côn Trùng Này Có Độc (1)
Điềm Nha không quan tâm đến thứ này, cô bé chỉ đang nghĩ xem bữa tối nay mình có thể ăn món ngon gì.
"An Nhiên tỷ tỷ, buổi tối chúng ta có thể ăn món măng đông mập mạp này được không?” Cô bé nghiêng đầu hỏi.
"Có thể, An Nhiên tỷ tỷ sẽ làm món thịt lợn xào măng đông cho muội." Cố An Nhiên cũng nghĩ tới mùi vị này.
Bởi vì đã đến giờ ăn cơm, đa số những người làm việc bên ngoài đều đã trở về.
Nhìn thấy sọt của Cố An Nhiên chất đầy những thứ giống như măng, sọt của hài tử cũng vậy.
"An Nhiên cô nương, trong sot của ngươi là gì vậy?" Có người không khỏi tò mò hỏi.
"Măng đông." Nàng nhàn nhạt trả lời.
Nhưng trong lòng lại có chút ngạc nhiên, tại sao người ở đây lại không biết đến măng đông nhỉ?
Trước đó những hài tử này không biết, nàng cũng chỉ coi chúng còn nhỏ, chưa bao giờ cùng người lớn ra ngoài đào bới.
Hiện tại xem ra mọi người đều không biết thứ này có thể ăn được. "Có thể ăn được không?"
Gặp những năm thiên tai, điều mọi người quan tâm nhất chính là vấn đề lương thực, dù là cái gì có thể ăn được đều là đồ tốt.
"Có thể ăn được, còn tròn trịa, tươi non hơn măng xuân."
Sau khi trả lời câu hỏi của thôn dân, Cố An Nhiên một tay ôm Điềm Nha, một tay nắm Đại Bảo, tự mình rời đi.
Thôn dân nhìn những chùm măng đông trên tay đám hài tử, cười đến thấy răng không thấy mắt.
"Những hài tử này thật là giỏi, biết kiếm đồ ăn bên ngoài về."
"Nương, con nghe An Nhiên tỷ tỷ và Điền Nha nói thịt lợn xào măng đông này là ngon nhất."
Một hài tử liếm môi, trên mặt đầy vẻ thèm ăn, dung đưa cánh tay mẫu thân nũng nịu.
Phụ nhân không thể chịu nổi hài tử nũng nịu, vẻ mặt cưng chiều nói: "Được rồi, tối nay nương sẽ làm món thịt lợn xào măng đông cho con."
Dù sao cũng còn một ít thịt lợn rừng An Nhiên cô nương phát cho, cũng vừa đủ làm.
Cố An Nhiên đi đến ngôi nhà mình dừng chân, Vương Ngọc Liên đang rửa rau, hình như cơm đang sôi, thoang thoảng mùi cơm chín bay ra.
Nàng đặt Điềm Nha xuống đất, sau đó cởi cái sọt trên vai xuống.
Vì trời sắp tối nên Vương Ngọc Liên không nhìn thấy những thứ trong sọt của nàng, chỉ ân cần hỏi: "Nha đầu An Nhiên, tối nay ngươi muốn ăn gì? Ta đi nấu cho ngươi."
Cố An Nhiên nghe Vương Ngọc Liên nói thì trả lời: " Lão thái thái, tối nay để ta nấu ăn đi. Điềm Nha muốn ăn thịt lợn xào măng đông."
"Măng? Mùa này lấy măng ở đâu?" Vương Ngọc Liên có vẻ bối rối.
Điềm Nha lấy một cây măng đông trong sọt đi đến trước mặt Vương Ngọc Liên: "Nãi nãi nhìn xem! Đây là măng đông mập mạp. An Nhiên tỷ tỷ dẫn chúng cháu đi đào phía sau rừng tre."
"Bọn cháu đào được rất nhiều, có thể ăn được lâu!"
Vương Ngọc Liên lấy măng đông từ tay Điềm Nha, thấy đây thực sự là măng, nhưng to hơn măng xuân rất nhiều.
Cố An Nhiên lấy hai cây măng đông, bóc vỏ sạch sẽ, cắt bỏ phần rễ già.
Chỉ còn lại một miếng thịt ba chỉ cuối cùng, dùng để xào với măng đông là ngon nhất.
Nàng cắt măng và thịt ba chỉ ra thành từng miếng, bỏ vào một ít gừng, tỏi và một chút tiêu.
Đại Bảo và Điềm Nha còn nhỏ, không thể ăn đồ cay. Cho một ít mỡ lợn vào nồi, sau khi mỡ tan hết thì cho thịt ba chỉ vào nồi xào cho đến khi hai mặt hơi chín vàng, thịt có mùi thơm.
Sau đó cho gừng và tỏi vào xào thơm, cuối cùng cho măng đông và ớt xanh vào.
Măng đông khác với măng xuân, măng xuân tươi và mềm, còn măng mùa đông thì đầy đặn mà nhiều tựa.
Vị béo của thịt lợn và măng đông đầy đặn kết hợp hoàn hảo tạo nên hương vị mặn mà thơm ngon.
Sau khi nấu xong món thịt lợn xào măng đông, Cố An Nhiên làm món bắp cải xào tỏi, bốn người ăn hai món này thỏa thích.
Nhất là Điềm Nha, rất thích món thịt lợn xào măng đông này, vừa ngon vừa thơm, không để ý nên cô bé ăn đến lúc bụng phình ra như một con ếch nhỏ.