Chương 57: Loài Côn Trùng Này Có Độc (2)
Chương 57: Loài Côn Trùng Này Có Độc (2)Chương 57: Loài Côn Trùng Này Có Độc (2)
Cố An Nhiên sợ hãi hài tử không biết tiết chế, làm tổn thông dạ dày nên lấy hai viên thuốc tiêu hoá từ trong không gian ra đút cho chúng uống, sau đó dẫn hai hài tử đi dạo quanh trong thôn.
Lão phu nhân đã già, cảm thấy tinh thần không tốt, thấy trời tối, bà ấy đã đi nghỉ ngơi.
Đi dạo ở ngoài nửa canh giờ, Cố An Nhiên đưa Đại Bảo Điềm Nha về nhà.
Nàng lấy nước nóng, rửa mặt cho hai hài tử rồi đưa về phòng lão phu nhân, bản thân vê phòng khóa cửa lại.
Nàng đi vào không gian của mình, đi đến tòa nhà trong không gian, đổ nước vào bồn tắm lớn rồi thoải mái ngâm mình tắm rửa.
Trước đây khi ở trên núi, nàng chỉ có thể nhân lúc đi săn không có ai xung quanh, vào không gian tắm rửa vội vàng bằng vòi hoa sen, không thể ngâm mình trong bồn tắm.
Hôm nay cuối cùng nàng cũng có cơ hội ngâm mình tắm rửa.
Bởi vì được tắm rửa thư giãn, Cố An Nhiên rời khỏi không gian đã ngủ một giấc rất sâu.
Chuyện gác đêm cũng không đến phiên nàng, Lý Kim Quang đã sắp xếp người làm việc này. Nhưng sáng sớm hôm sau, Cố An Nhiên đã bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập.
An Nhiên cô nương! Cứu mạng!"
Thấy không có người mở cửa, người kia lại đập cửa dữ dội hơn: "An Nhiên cô nương, cứu mạng, thê tử ta không xong rồi."
Cố An Nhiên đột nhiên mở mắt ra, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì, cầm lấy quần áo trên giường mặc vào rồi đi ra ngoài.
Người đến là thợ săn ở Lý gia thôn, Đại Mã.
"Có chuyện gì vậy?" Cố An Nhiên bình tĩnh hỏi.
Sắc mặt Đại Mã lo lắng: "Hôm qua thê tử đi hái rau ở ruộng rau, nhìn thấy trên cánh tay có một con côn trùng không biết tên, lúc đó nàng ấy cũng không suy nghĩ nhiều, đưa tay chụp chết nó."
"Sáng sớm hôm nay trên cánh tay và lòng bàn tay nàng ấy có những mảng phồng rop lớn, giống như thể bị bỏng, còn rất đau nữa."
"Ta nghĩ côn trùng này có độc, La đại nương cũng không thể làm gì được, ta chỉ có thể mời ngươi qua xem thôi."
"Con côn trùng đó trông như thế nào?" Cố An Nhiên hỏi.
Đại Mã bối rối lắc đầu: "Chuyện này thê tử không có nói cho ta biết, An Nhiên cô nương, ngươi nhất định phải cứu thê tử ta!" "Nhi tử ta không thể không có nương." Lý Đại Mã nói, trong giọng nói mang theo nức nở.
"Không nghiêm trọng như ngươi nghĩ đâu, ta và ngươi đi xem xem." Thần sắc Cố An Nhiên vẫn bình tĩnh như cũ.
Nàng đại khái có thể đoán côn trùng đó là gì, nhưng cần phải xác định một lần nữa.
Khi đến ngôi nhà nơi phu thê Lý Đại Mã ở, gặp thê tử của hắn ta là Hạnh Hoa.
Cố An Nhiên hỏi thẳng vào vấn đề: "Con côn trùng đó trông như thế nào? Nó có màu gì?"
Hạnh Hoa nhắm mắt nhớ lại: "Nó lớn hơn một con kiến lớn một chút, có màu đen và đỏ."
Bây giờ Cố An Nhiên có thể kết luận Hạnh Hoa đã dính phải nọc độc của ẩn trùng.
"Cái đó gọi là ẩn trùng, có độc. Lần sau đừng dùng tay không đập nó."
"Ta ra ngoài một lát."
Cố An Nhiên nói xong, rời khỏi phòng, tìm một góc vắng vẻ, lấy ra một ống thuốc mỡ.
Sau đó nàng quay lại nhà Lý Đại Mã, nói: “Đây là thuốc mỡ. Chỉ cần bôi lên những chỗ phồng rộp trên tay là được."
"Nhưng mà những chỗ nổi mụn nước phải dùng kim chọc vỡ."
Lý Đại Mã nhận lấy thuốc mỡ, cám ơn rối rít, còn lấy trong túi ra một ít tiền đông đưa cho Cố An Nhiên.
"An Nhiên cô nương, đây là tiền thuốc, ngươi nhận đi."
"Không cần, lúc giết mã tặc ngươi cũng có góp sức, coi như đã trả tiền thuốc lần này."
Cố An Nhiên quay người rời đi, chỉ để lại cho Lý Đại Mã một bóng lưng.
Vừa ra khỏi nhà, nàng đã gặp phải Lý Kim Quang đang vội vã chạy tới.
Có lẽ ông ấy nghe nói Hạnh Hoa không khỏe nên mới cố ý chạy tới xem.
Cố An Nhiên nghĩ đến chuyện ẩn trùng, đột nhiên dừng chân lại: 'Lý trưởng thôn, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
"Chuyện gì vậy?
Lý Kim Quang dừng lại, ra vẻ chăm chú lắng nghe