Chương 570: Ta Ha Hoc Mom Vì Sốc (1)
Chương 570: Ta Ha Hoc Mom Vì Sốc (1)Chương 570: Ta Ha Hoc Mom Vì Sốc (1)
Nhưng trong mắt quan úy, Cố Thẩm Diệp chỉ là rất yêu thương muội muội mình nên mới làm theo bất cứ điều gì nàng ta muốn.
"Phó thành chủ, chuyện này... "Quan úy có chút lo lắng.
Cố Thẩm Diệp xua tay nói: "Không thành vấn đề! Thân phận thành chủ của muội muội ta không phải là hư danh, càng không phải ta ban cho."
"Thành Kính Hồ ngay từ ban đầu, đã là do nàng ấy một tay xây dựng lên."
Muội muội hắn chưa bao giờ là một người phụ nữ không biết suy nghĩ trước sau.
Quan úy suy nghĩ một lúc rồi bình tĩnh lại.
Trong thời buổi khó khăn, một người phụ nữ không thể xây dựng một thành phố mà không có vài chiếc bút vẽ.
Là do tầm hiểu biết của hắn ta quá hạn hẹp rồi.
Thấy quan úy không phản đối nữa, Cố An Nhiên cũng dự định đi tìm đám người Ân Tuần.
Trước khi rời đi, cô còn nghĩ đến một điều nữa: "Ca ca, hiện tại chúng ta ở thành Kính Hồ có người chuyên đăng ký hộ khẩu không?"
Cố Thẩm Diệp gật đầu nói: "Đương nhiên, nếu không có người quản lý hộ khẩu, nội bộ thành Kính Hồ chúng ta chẳng phải sẽ loạn sao?"
"Hãy điều tra người tên là Vương Lão Tam, muội luôn cảm thấy hắn có chút kỳ quái, muội nghi ngờ hắn ta có hành động cố ý kích động đến mọi người."
"Vương Lão Tam có thể chỉ là biệt danh, không biết thì hỏi Lý trưởng thôn, ông ấy biết hắn là ai."
"Được, yên tâm đi." Cố Thẩm Diệp nồng nhiệt đáp lại.
Trước khi Cố An Nhiên đi, cố ý dặn dò với Cốc Lão Đầu, làm thêm nhiều xe rết, dù sao dùng nó để vận chuyển đồ đạc trên đường núi là tiện lợi nhất.
Sau đó, nàng mang theo Ân Tuần cùng năm trăm người dưới quyền của hắn ra ngoài, nàng muốn tự mình chiếm lấy mỏ muối.
Được quan úy đã tìm ra mỏ muối dẫn đường, họ đến nơi trong một ngày, cách không xa nơi người Khương đóng quân là bao.
Quan úy là một người làm việc cẩn thận và chu đáo, đã sớm tìm hiểu rõ ràng tình huống nơi này.
Hắn ở bên cạnh Cố An Nhiên và Ân Tuần nói: "Thành chủ đại nhân, Ân tướng quân, người Khương đóng quân ở một chỗ trong khe núi, dễ phòng thủ, khó tấn nàng, chúng ta không thể hành động mà không suy nghĩ kỹ càng."
Cố An Nhiên móc ra kính viễn vọng từ trong trong bao vải của mình, quan sát trại người Khương ở cách đó không xa.
"Ừm, đúng là nơi tốt, dễ phòng thủ khó tấn công, đáng tiếc, có một nhược điểm trí mạng."
Trước giờ Ân Tuần chưa bao giờ nghi ngờ sự sắp xếp của Cố An Nhiên, cung kính nói: "Thành chủ, ta đã hiểu rồi."
Quan úy lại đi theo sau lưng Cố An Nhiên nói: "Thành chủ đại nhân, thuộc hạ sẽ đi cùng ngài."
Như sợ Cố An Nhiên không đồng ý, hắn vội vàng bổ sung một câu nói: "Phó thành chủ yêu cầu thuộc hạ phải bảo vệ ngài thật tốt."
"Ừm, vậy ngươi liền đi theo ta đi, chỉ là đừng làm vướng tay ta."
Cố An Nhiên nói xong, liền tìm một đường Vòng ra sau trại.
Quan úy vốn tưởng là, với tính cách không sợ trời không sợ đất của thành chủ nhà bọn họ, sẽ trực tiếp vọt tới đánh nhau với doanh địa của trại Khương!
Vẫn còn may không phải là! Thành chủ mặc dù không sợ trời không sợ đất, nhưng mà vẫn có lý trí và mưu lược.
Quan úy ánh mắt biến hóa, chú ý bình yên toàn bộ đều nhìn ở trong mắt, nàng có chút buồn cười đạo: "Ngươi sẽ không cho là ta nghĩ khiêng rìu vọt thẳng người ta doanh địa đi thôi?" Cố An Nhiên nhìn thấy sự thay đổi trong mắt quan úy, nàng buồn cười nói: "Ngươi sẽ không nghĩ là ta muốn khiêng rìu vọt thẳng đến doanh trại của người ta chứ?"
Quan úy có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái, nói: "Thành... Thành chủ, thật xin lỗi."
Cố An Nhiên tức giận trợn mắt nói: "Đó là việc mà kẻ ngu mới làm thôi."
Nói xong, nàng hất căm chỉ vào sườn dốc, nói: "Ngươi có thể leo lên cái này không?"
Quan úy tự tin nói: "Được ạ, nhưng có thể sẽ mất chút thời gian."
Cố An Nhiên mò mẫm lấy Phi Hổ Trảo quanh eo, ném nó ra và cố định trên một bức tường đá, nàng nắm lấy Phi Hổ Trảo bằng cả hai tay, dùng cả hai chân đá văng bức tường đá làm bàn đạp rồi nhanh chóng phi tới đỉnh của vách đá.