Chương 571: Ta Ha Hoc Mồm Vì Sốc (2)
Chương 571: Ta Ha Hoc Mồm Vì Sốc (2)Chương 571: Ta Ha Hoc Mồm Vì Sốc (2)
Nhìn thấy quan úy dưới bức tường đá, miệng nàng khẽ mở.
Cố An Nhiên nhìn quan úy đang sững sờ, hạ thấp giọng nói: "Ngươi còn đứng ngơ ngác ở đó làm gì vậy? Mau lên đây!"
Quan úy học theo Cố An Nhiên cũng nắm lấy Phi Hổ Trảo, cố gắng trèo lên nhanh như Cố An Nhiên.
Tuy nhiên, khi thực sự bắt đầu thực hiện động tác này, hắn nhận ra nó đòi hỏi thể lực và sự phối hợp như thế nào, hắn không khỏi càng ngưỡng mộ Cố An Nhiên hơn.
Hắn leo lên đỉnh vách đá và cảm thấy hơi bối rối khi nhìn những tảng đá trên núi và hồ nước nhỏ.
"Thành chủ đại nhân, đây chính là khuyết điểm trí mạng của doanh trại Khương mà ngài nói sao?"
Nói thật, hắn không cảm thấy trong doanh trại có sơ hở nào, bởi vì có một tảng đá lớn chắn ngang lối vào hồ, nhưng nó không chặn hoàn toàn, dòng nước mảnh khảnh sẽ giải quyết được vấn đề nước của trại.
Hơn nữa, không dễ để một số lượng lớn binh lính đến đây để tấn công doanh trại. Nhưng Cố An Nhiên kiên quyết nói: "Tất nhiên là một khuyết điểm chí mạng, hồ nước này có thể giết chết bọn họ."
Quan úy nghĩ mình đúng nói: "Viên đá này lớn quá, thành chủ, với sức lực của hai chúng ta, căn bản không thể di chuyển được nó."
Cố An Nhiên đưa pháo hoa trong tay cho quan úy: "Cầm lấy cái này đi, khi nhìn thấy nước cuốn trôi tất cả, hãy ra hiệu cho Ân Tuần và những người khác."
"Hồ này không lớn cũng không sâu, nước chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn, vì vậy Ân Tuần và những người khác phải nhân cơ hội người Khương mất cảnh giác mà đột kích giết chết bọn chúng."
Quan úy tiếp tục nói: "Nhưng thành chủ, đá không thể dời đi, thì nước cũng không thể chảy."
Cố An Nhiên ném chiếc túi vải quanh eo lên bờ, nhỏ giọng nói: "Ta sẽ làm."
Sau đó, Cố An Nhiên treo Phi Hổ Trảo cố định vào một cái cây và buộc đầu còn lại vào thắt lưng.
Bởi vì sau khi lấy tảng đá ra, nước trong hồ nhất định sẽ đổ xuống, chỉ cần nàng chậm lại một chút, có thể sẽ bị nước hồ cuốn trôi.
Nàng nhảy đến lỗ hổng ở hồ nước, kích hoạt khả năng tăng cường sức mạnh của mình đến mức tối đa, giữ tảng đá bằng cả hai tay và dùng hết sức lực kéo nó ra.
Sau vài lần xác nhận hòn đá đã lỏng lẻo, nàng dùng hết sức nhấc tảng đá lên và ném nó xuống một nơi bằng phẳng.
Quan úy há hốc mồm to đến nỗi có thể nhét một quả trứng ngỗng vào miệng.
Đây là sức mạnh mà con người có thể có được sao? Chẳng trách thành chủ làm việc gì cũng dũng cảm như vậy, hóa ra là do nàng đã mạnh mẽ sẵn rồi.
Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nhưng quan úy cũng không quên đốt pháo hoa đúng lúc.
Nước trong hồ không có gì ngăn chặn nên đã trút xuống một cách ồ ạt, Cố An Nhiên nhờ Phi Hổ Trảo nên đã nhanh chóng xoay người lên bờ.
Trại người Khương đang thắp đuốc đột nhiên mất hết ánh sáng, doanh trại bắt đầu hỗn loạn và có rất nhiều tiếng than khóc.
Thủ lĩnh nhỏ bé của người Khương hét lên: "Chạy đi! Chạy ra mau, chạy ra ngoài sẽ an toàn!"
"Bây giờ các ngươi lấy vũ khí làm gì! Dù sao đi nữa , ở đây cũng không có ai đến cả! Điều quan trọng bây giờ là phải trốn thoát bảo vệ mạng sống đất"
“Nhanh lên!"
Quan úy nghe thấy giọng nói bên dưới thì cười nói: "Chac chậc, cừu rơi vào miệng cọp! Thành chủ thật sáng suốt."
"Lần này, Ân Tướng quân giết những người Khương không có vũ khí lại còn đang hỗn loạn như này, chẳng phải dễ như thái rau sao?"
"Đi thôi, giờ chúng ta đến trại Khương và ngăn chặn chúng quay lại lấy vũ khí."
Đôi trưởng nói: "Lam sao xuống... A a a a alIII"
Cố An Nhiên mượn lực của Phi Hổ Trảo, trực tiếp từ trên vách đá dựng đứng nhảy xuống, trên tay còn ôm theo quan úy.
Chân nàng liên tục đẩy vào vách đá, còn quan úy thì cứ trợn mắt.
Để tránh cho mình bị ngất xỉu, hắn véo thịt mềm của mình mạnh đến mức trên da thịt còn có vết móng tay.