Chương 578: Kẻ Đào Ngũ (1)
Chương 578: Kẻ Đào Ngũ (1)Chương 578: Kẻ Đào Ngũ (1)
Người lính gật đầu liên tục và đồng ý: "Đúng vậy. Chỉ cân chúng ta không gây rối với người dân ở hai thành đó, những kẻ ngu còn lại của Tuyên Quốc đều có thể bị chúng ta tàn phá."
Sau khi Cố An Nhiên xử lý xong đám người Khương có nhiệm vụ vận chuyển muối, liền để lại toàn bộ tinh tinh trên đỉnh doanh trại để chúng quan sát.
An Tuần đã từng nhìn thấy những con hồng mao tỉnh tinh này ở Thung lũng Kính Hồ trước đây, vì vậy hắn không ngạc nhiên khi Cố An Nhiên bảo hắn chú ý nếu có điều gì bất thường về những con tỉnh tinh.
Sau khi phân chia người canh giữ mỏ muối, Cố An Nhiên cưỡi Ngân Dạ trở lại thành Kính Hồ mà không dừng lại nghỉ dù chỉ một lúc.
Ở cổng thành, tất cả binh lính canh giữ thành đều cung kính chắp tay nói: "Chào mừng thành chủ đại nhân."
Bởi vì có việc gấp, nên Cố An Nhiên xua tay, đi thẳng đến phủ thành chủ.
Lực lượng canh gác và các cơ sở phòng thủ trong thành Kính Hồ về cơ bản đã được xây dựng, từ nay trở đi tất cả những gì cần làm chỉ là thực hiện theo quy trình từng bước một.
Cho nên hôm nay, những người gặp Cố Thẩm Diep trong phu thanh chu deu la cac phu thuong giàu có, đứng đầu là Đào Vọng Đường.
Họ cùng nhau thảo luận về các vấn đề kinh tế của thành Kính Hồ.
Cuộc thảo luận đang sôi nổi thì người bên cạnh Cố Thẩm Diệp đến báo cáo: "Đại nhân, thành chủ đã trở lại, hình như có việc gấp cần tìm ngài."
Cố Thẩm Diệp nhìn những phú thương kia một chút, các phú thương đều rất hiểu chuyện: "Đại nhân cứ di gặp thành chủ trước đi, chúng ta có thể đợi."
Cố Thẩm Diệp khẽ gật đầu, sau đó đi tới thư phòng của Cố An Nhiên mà không quay đầu lại.
Trong thư phòng, Cố An Nhiên đã lấy ra bản đồ của thời đại này ra, xem xét kỹ càng.
Nàng cũng vẽ một vòng tròn bằng bút đỏ trên một ngọn đồi nhỏ cách không xa thành Kính Hồ, nơi người Khương đóng quân.
Cố Thẩm Diệp mỉm cười, rất ôn nhu hỏi: "Nhiên Nhiên, sao lần này lại lo lắng như vậy?”
Cố An Nhiên chỉ vào vòng tròn màu đỏ trên bản đồ và nói: "Tìm thấy một doanh trại của người Khương rất gân chúng ta. Đã cướp lại mỏ muối từ tay bọn chúng rồi."
"Những người mà bọn họ giao đi vận chuyển mỏ muối đều đã được ta giải quyết, chúng ta có ba ngày để làm bọn chúng mất cảnh giác." Cố Thẩm Diệp suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Ta đi cùng muội đi, chuyện trong thành giao cho người khác, mấy ngày nữa sẽ không có vấn đề gì."
Cố An Nhiên không đồng tình với ý kiến của Cố Thẩm Diệp, nàng giải thích: "Người Khương bây giờ đã phân tán, ca không trấn giữ thành, muội không yên tâm, chỉ cần cho muội hai nghìn binh lính, để muội dẫn bọn họ ra ngoài là được."
Cố Thẩm Diệp cau mày nói: "Nhiên Nhiên, nhân số của đối phương gấp mười lần của muội, như vậy quá nguy hiểm."
Cố An Nhiên nói: "Ca, đừng lo lắng, dù thế nào đi nữa muội cũng sẽ không chết được, đúng không?”
Rốt cuộc, không gian của nàng còn có thể cứu mạng nàng.
Cố Thẩm Diệp khuyên không được Cố An Nhiên, chỉ nói: "Ba ngày sau nếu muội không trở về, ta sẽ đích thân đi đón muội."
Cố An Nhiên cười rạng rỡ nhìn Cố Thẩm Diệp: "Đương nhiên, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lập tức, Cố Thẩm Diệp huy động hai đội hai nghìn binh sĩ, dẫn đầu là hai thiên hộ.
Bất quá, hai người đều có chút lo lắng: "Không biết Phó thành chủ suy nghĩ thế nào, cứ để cho thành chủ muốn làm gì thì làm."
"Chúng ta có hai nghìn người, trực tiếp đến doanh trại của hai vạn quân địch, không phải là bánh bao thịt đánh chó (mất đi một điều gì đó vô ích) à? Đi tới đó không phải là có đi mà không có về?"
"Chao ôi! Lần này chúng ta có thể gặp khó khăn lớn đây, sợ là lành ít dữ nhiều, nhưng gia đình chúng ta đều ở thành Kính Hồ, chỉ cần bọn họ cả đời sống hạnh phúc, chúng ta cũng không có gì hối hận."