Chương 579: Kẻ Đào Ngũ (2)
Chương 579: Kẻ Đào Ngũ (2)Chương 579: Kẻ Đào Ngũ (2)
"Đúng là như thế này, nếu như không phải nhờ phó thành chủ cứu giúp, chúng ta đã sớm chết ở bên ngoài."
Cố An Nhiên không biết binh lính đang bàn luận cái gì, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, nàng dùng tốc độ nhanh nhất dẫn bọn họ đến doanh trại người Khương.
Đi được hơn nửa quãng đường, Cố An Nhiên thấy trời cũng đã tối nên xua tay nói: "Các ngươi nghỉ ngơi tại chỗ, bắt đầu nấu cơm."
Hai người thiên hộ lập tức sai đám binh lính của bọn họ chuẩn bị bữa tối, bọn họ cũng tự mình đến bên cạnh Cố An Nhiên.
"Thành chủ đại nhân, chúng ta có mưu kế gì không? Hôm nay chúng ta cắm trại ở đây sao? Ngày mai chúng ta sẽ đi trại Khương sao?”
Cố An Nhiên lắc đầu: "Không được, ăn cơm, nghỉ ngơi xong, nửa giờ sau, chúng ta sẽ đi cả đêm”"
"Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Nếu bọn chúng phát hiện ra chuyện mỏ muối, chúng ta sẽ không có được lợi thế là người đi đầu."
"Vâng, thành chủ đại nhân, mạt quân đã biết." Hai thiên hộ cung kính nói.
Lúc này, có bảy tám tên lính túm tụm lại với nhau, vẻ mặt nghiêm nghị, giả vờ đi tuần tra, nhưng thực ra lại hạ thấp giọng nói: "Ở đây khắp nơi đều có núi rừng, bây giờ cũng trời cũng tối nữa, nếu bây giờ mà bỏ chạy, chắc chắn có thể chạy thoát."
"Ừm, sau khi ăn cơm tối thì trốn đi, càng có thêm sức lực." Một người lính đề nghị.
Một người khác nói: "Ta không muốn làm bánh bao thịt đánh chó (mất đi một điều gì đó vô ích)đâu, ta ở thành Kính Hồ cũng không có gia đình gì ca
"Nhỏ giọng thôi, và giữ bình tĩnh trong khi ăn. Ta đã nhìn kỹ đoạn đường trốn thoát rồi."
Có binh lính thậm chí còn tự bào chữa rằng: "Không thể trách chúng ta được. Thực sự là thành chủ hành động quá tùy tiện, phó thành chủ lại cũng tùy tiện theo thành chủ, thật là không xem chúng ta như con người."
"Đúng vậy, không phải nàng coi chúng ta như những đồ vật nhỏ để chơi thôi sao? Trong thành có lời đồn rằng thành chủ rất cường đại."
"Nhưng dù mạnh mẽ đến đâu, nàng ta cũng chỉ là một cô nương trẻ tuổi. Trước đây là do nàng ta chủ yếu dựa vào may mắn thôi."
Có được cái cớ như vậy, những người đang có ý định đào ngũ (trốn khỏi đội) này cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Người binh sĩ làm đầu bếp nấu rất nhanh, đồ ăn cũng đã làm xong, có rau và thịt, coi như là một bữa ăn ngon.
Những người định bỏ trốn đã ăn uống no say, giả vờ đau bụng và muốn đi vệ sinh.
Những người đang tuần tra nhìn thấy họ càng chạy càng xa: "EU Các người đang làm gì vậy!"
"Dừng lại ngay! Nếu không chúng ta sẽ bắn tên!"
Bảy người lính chạy trốn không những không dừng lại mà còn chạy nhanh hơn.
Một người lính tuần tra lập tức đi tới chỗ Cố An Nhiên nói: "Thành chủ, có người đào ngũ, đã bỏ chạy!"
Cố An Nhiên ánh mắt lóe lên, cầm no đi theo lính tuần tra.
Nàng nhìn thấy những người lính hoảng sợ bỏ chạy từ xa, một nụ cười chế nhạo hiện lên trên môi nàng.
Nếu bọn họ trốn thoát thành công, e rằng trong số hai nghìn binh sĩ đi cùng bọn họ sẽ có rất ít người có dũng cảm chiến đấu.
"Ngân Dại"
Nàng quát lớn một tiếng, ngay lập tức Ngân Dạ đáp lại.
Cố An Nhiên cưỡi sói bạc, nhanh chóng đến gần đám đào ngũ, những mũi tên nỏ trong tay bắn ra như có mắt, từng mũi tên đều bắn trúng chân của đám đào ngũ, một tên cũng không chech.
Chỉ trong chốc lát, đám đào ngũ mất đi khả năng di chuyển, tất cả đều ngã xuống đất và kêu thảm thiết.
Đây là lần đầu tiên rất nhiều binh sĩ nhìn thấy thực lực của Cố An Nhiên.
Nhìn vào kỹ năng của An Nhiên và con sói bạc kỳ lạ, họ biết rằng thành chủ có thể không phải là người đơn giản.
Hai người thiên hộ cảm thấy yên tâm hơn một chút, chuyến đi này có lẽ sẽ không nguy hiểm như bọn họ tưởng tượng.
Cố An Nhiên sắc mặt lạnh lùng cưỡi Ngân Dạ trở về, lạnh lùng nói: "Đem bọn chúng mang về."
"Vâng." Một nhóm nhỏ binh lính đáp lại.