Chương 580: Xử Lý (1)
Chương 580: Xử Lý (1)Chương 580: Xử Lý (1)
Rất nhanh, bảy người đào ngũ bị binh lính mang về, ném ra trước mặt Cố An Nhiên một cách thô bạo.
Hai vị thiên hộ nhìn bảy người một cách chán ghét: "Sao các ngươi lại đào ngũ?”
Bảy người vẫn như cũ không biết sai trái mà gân cổ cãi lại: "Không chạy trốn, thì chẳng lẽ muốn chúng ta liều chết với đám người Khương đó sao?"
Một người khác nói thêm: "ay nào đã phải chịu chết? Người Khương đối xử với người Tuyên Quốc như thế nào, chúng ta đều biết hết."
Vừa nhắc đến chuyện này, trên mặt những người lính không chạy trốn cũng lộ vẻ lo lắng.
Khi người Khương bắt được người Tuyên Quốc, đặc biệt là binh lính Tuyên Quốc, họ không chỉ không được chết trực tiếp, mà còn lột sống da họ, tra tấn bằng nhiều cách khác nhau đến cùng cực.
Cố An Nhiên nhìn thấy biểu cảm trên mặt bọn lính, lạnh lùng liếc nhìn họ: "Ta chưa bao giờ làm việc gì mà mình không chắc chắn."
Hai thiên hộ hỏi: "Thành chủ đại nhân, phải xử lý bảy kẻ đào ngũ này làm sao bây giờ?"
Cố An Nhiên hỏi: "Không có quân luật xử lý người đào ngũ trong quân đội à?” Hai người thiên ho mím môi, sau đó chắp tay nói: "Đương nhiên là có, kẻ nào đào ngũ sẽ bị xử tử"
"Cứ làm theo lời ngươi nói đi" Giọng Cố An Nhiên không có chút cảm xúc nào.
Bởi vì những người này có thể đào ngũ, sau này nếu gặp phải nguy hiểm, bọn họ có thể sẽ không chút do dự phản bội thành Kinh Hồ.
Những người như họ sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để tự cứu mạng sống của chính họ, là loại người ích kỷ nhất.
Vẻ mặt hai người thiên hộ có vẻ nghiêm túc nói: "Vâng, thành chủ đại nhân, mạt tướng đã biết."
Bảy kẻ đào ngũ vốn tưởng rằng Cố An Nhiên là một cô nương, mà thường thì các cô nương nhỏ luôn mềm lòng, nghĩ cho dù họ bị bắt thì cùng lắm cũng chỉ bị ăn mấy chục quân gậy, không ngờ cô nương này lại trực tiếp ra lệnh kết thúc cuộc đời của họ.
Bọn họ là những người ham sống và sợ chết, nếu không họ cũng sẽ không làm những chuyện như đào ngũ.
Thấy Cố An Nhiên đã hạ quyết tâm, bọn họ rưng rưng nước mắt cầu xin: "Thành chủ, chúng ta cũng chỉ là phạm sai một lần, xin ngài hãy tha cho chúng ta lần này, chúng ta sẽ không bao giờ dám nữa." "Đúng vậy, thành chủ đại nhân, chúng ta... chúng ta đều là trên có già dưới có trẻ, xin hãy tha cho chúng ta lần này."
Cố An Nhiên cau mày thật sâu, vẻ mặt kiên định bất động: "Đã muộn rồi!"
Nàng nhìn về phía hai người thiên hộ, nói: "Xử lý đi, mọi người sẽ xem mà tránh vi phạm.”
Hai thiên hộ đều biết Cố An Nhiên muốn giết gà dọa khỉ (giết một người để dọa những người khác).
Tất cả binh lính đứng thành một vòng tròn lớn xung quanh bảy kẻ đào ngũ và trơ mắt bất lực nhìn đầu bọn họ rơi xuống đất.
Lần này, những người lính thụ động trong đội và những người không phục tùng, đều trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Sau khi xử lý xong bảy kẻ đào ngũ, Cố An Nhiên lại dẫn mọi người lên đường.
Lần này tốc độ so với lúc sáng nhanh hơn rất nhiều, cũng không còn lộn xộn gì nữa.
Đến giờ Tý (Nửa đêm), Cố An Nhiên dẫn mọi người cách trại Khương không xa.
Cố An Nhiên lấy kính viễn vọng ra và cẩn thận quan sát đám vệ binh người Khương.
"Nơi đám người Khương này dựng trại chính là trên sườn đồi, còn có tháp canh và tháp quan sát." Cố An Nhiên nói với hai thiên hộ. Hai người thiên hộ vừa nghe nói có tháp canh và tháp quan sát, thì lập tức cau mày.
"Chúng ta không có ưu thế về số lượng, có tháp canh và tháp quan sát, nếu dám di lên địa hình này, dù sao chúng ta cũng sẽ bị phát hiện, thương vong sẽ rất nghiêm trọng."
"Thành chủ, chúng ta có nên thông báo cho phó thành chủ để phái người tới tiếp viện không?"
Cố An Nhiên xua tay, bác bỏ đề nghị của hai vị thiên hộ: "Không cần quấy ray ca ca, ngươi cứ ở đây đợi, ta sẽ xử lý người trên tháp canh và tháp quan sát, sau đó các ngươi có thể tiến lên."