Chương 582: Chưa Bao Giờ De Dang Giành Chiến Thăng Đến Như Vậy (1)
Chương 582: Chưa Bao Giờ De Dang Giành Chiến Thăng Đến Như Vậy (1)Chương 582: Chưa Bao Giờ De Dang Giành Chiến Thăng Đến Như Vậy (1)
Bình thường trên tháp canh chỉ có một người trông coi, mỗi tháp cách nhau ba thước, có hành lang nối liền giữa mỗi tháp canh.
Cố An Nhiên tiến vào tòa tháp canh gần núi nhất, vừa tiến vào liên bịt miệng một tên lính gác, dao găm ngay lập tức cứa vào cổ họng của hắn ta, khiến hắn không thể phát ra được bất kỳ tiếng nào.
Ở những cái tháp canh tiếp theo, Cố An Nhiên cũng làm theo tương tự, giết sạch sẽ hết tất cả các tên lính canh.
Sau đó, nàng ở tháp canh giữa, vẫy tay về phía hai nghìn binh sĩ đang ẩn náu.
Cầm lấy kính viễn vọng thủ lĩnh thiên hộ nói: "Nhanh, lập tức để mọi người đến gần chỗ doanh trại của Người Khương, thành chủ đại nhân đang đợi chúng ta."
Một gã thiên hộ khác nói: "Thành chủ đại nhân một mình xử hết toàn bộ binh lính trên tháp canh của Người Khương ư?"
"Ừ, đừng nói nhảm nữa, di chuyển nhanh một chút, đừng có nói to quá."
Hai ngàn người nhanh chóng tiếp cận doanh trại của Người Khương, sau đó, bọn họ lấy ra từ trong người một cái móc, rồi nhanh chóng leo lên tháp canh của Người Khương, chẳng bao lâu, doanh trại của Người Khương đã bị người của Cố An Nhiên chiếm giữ.
Hai người thiên hộ bên cạnh Cố An Nhiên hỏi: "Thành chủ đại nhân, bây giờ nên làm gì đây ạ?"
Cố An Nhiên hất cằm về phía mũi tên trên tháp canh: "Ở đây có đủ mũi tên, các ngươi cứ ở đây, một lát ta sẽ thu hút tất cả Người Khương đến đây, các người chỉ cần bắn tên vào bọn chúng."
Cái tháp canh này, chỉ có một chỗ bắn tên và một lối vào, chỉ cân canh gác ở lối vào, những Người Khương ở phía dưới, hoàn toàn không thể làm được gì.
Hai vị thiên hộ này ngày hôm nay cũng đã biết được năng lực của Cố An Nhiên, mặc nhiên cũng không nói gì thêm nữa.
Bọn họ đồng thanh nói: "Thành chủ, ngài hãy chú ý an toàn, chúng tôi sẽ canh giữ tháp canh này, tuyệt đối không để Người Khương chiếm được."
Cố An Nhiên gật đầu, lấy một mũi tên bọc dầu hoả bắn về phía trung tâm doanh trại, chỗ đó có lêu của tướng quân Người Khương.
Sau đó khua tay nói: "Bắn tên!"
Hàng nghìn mũi tên bọc dầu hoả được bắn ra, bắn về phía trú quân của Người Khương, ngay lập tức cả doanh trại đều chìm trong biển lửa.
Trong doanh trại Người Khương đang tuần tra thì nhận thấy có điều gì đó không đúng, hắn hướng về phía tháp canh la to: "Các người bị điên hết rồi à? Tại sao lại bắn tên vào doanh trại của mình? Tướng quân sẽ không buông tha nhẹ nhàng cho các người đâu.”
"Chíu!" Hắn vừa la xong, mũi tên nỏ từ trong tay Cố An Nhiên bắn ra cắm vào giữa trán của hắn ta.
Trong doanh trại Người Khương tuần tra phát giác được có điều gì đó không đúng, vội vàng gõ chiêng: "Không được! Doanh trại tháp canh đã bị nước Tuyên chiếm rồi!"
"Không ổn rồi! Không ổn rồi!"
Lúc này, cả doanh trại đã tràn ngập lửa, đại bộ phận Người Khương đều đang nghỉ ngơi, giờ phút này đều đã mặc quần áo, cầm lấy vũ khí đi ra ngoài.
Hiện tại biết rõ được tháp canh đã bị người nước Tuyên chiếm được, mục tiêu của tất cả Người Khương đều là tháp canh.
Tướng quân Người Khương ra lệnh cho nhóm binh sĩ phía sau: "Bắn bọn chúng bằng mũi tên."
Hắn vừa dứt lời, Người Khương đã bắn một loạt mũi tên về phía tháp canh, nhưng đều bị mắc kẹt vào cọc gỗ, không có lấy một người nào bị thương.
Tướng quân Người Khương cau mày nói: "Bỏ dầu hoả lên mũi tên, chết cháy bọn chúng." Người Khương phụ trách quản lý dầu hoa nói: "Tướng quân, dầu hoả đều đã bị cháy sạch hết rồi, bây giờ chúng ta không còn dầu hoả để dùng nữa."
Tướng quân người Khương tức giận dậm chân xuống đất: "Nếu như bọn chúng đều ở trên tháp canh, như thế thì lực lượng của bọn chúng không quá hai ngàn."
"Ở đây chúng ta có hai vạn người, cho dù là chất đầy người , ta cũng phải giết cho bằng hết."
"Vâng, tướng quân!" Các binh sĩ đáp lại.
Bởi vì tướng quân Người Khương hạ lệnh, các binh sĩ cầm khiên tiến về phía trước, nhưng vẫn có một số binh lính bị bắn chết do mũi tên bắn loạn xạ."