Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 587 - Chương 587: Tràn Ngập Mùi Trà. (2)

Chương 587: Tràn Ngập Mùi Trà. (2) Chương 587: Tràn Ngập Mùi Trà. (2)Chương 587: Tràn Ngập Mùi Trà. (2)

Ngân Dạ bị chọc cho tức, không còn vẻ lạnh lùng cao lãnh lúc gặp Thần Phong: "Ta không có ngây thol Chẳng phải ngươi bị ta đánh bại đó sao? Ta hỏi ngươi, ngươi có phục hay không?”

Con hổ hất cằm lên cao: "Đợi ta làm quen được sức mạnh của ta, chúng ta lại so tài."

Được chứng kiến sức mạnh của Ngân Dạ, nó cũng không dám chắc là mình sẽ thắng được Ngân Dạ sau khi làm quen được với sức mạnh.

Ngân Dạ cảm thấy rất hứng thú với lời đề nghị này nghịch móng vuốt nói: "Được! Ta sẽ đợi ngươi."

Đợi thêm một ngày nữa, xe chở lương thực từ thành Kính Hồ cuối cùng cũng tới.

Các binh lính đem những vật tư thu thập được từ doanh trại Người Khương chất lên xe, bọn họ lên đường trở về thành Kính Hồ.

Trên đường đi, cứ lúc nào nghỉ ngơi là Ngân Dạ và con hổ đều cãi nhau ầm ï.

Từ doanh trại Người Khương đến thành Kính Hồ, bọn họ cùng lắm là đi bộ mất hai ngày, nhưng sức mạnh của con hổ quả thực đã tăng lên đáng kể.

Đã đến cổng thành, ở xa xa Cố An Nhiên có thể thấy được ca ca của nàng đang đứng chờ. Nhìn thấy Cố An Nhiên đến gần, Cố Thẩm Diệp mỉm cười chào đón nàng, nhìn khuôn mặt rám đen của Cố An Nhiên hắn ta nói: "Quả nhiên, muội vất vả rồi." Sau khi nói xong, hắn ta tự mình vuốt lấy mái tóc rối của nàng.

Cố An Nhiên chẳng hề để ý gì nhún vai nói: "Ca ca, huynh cũng biết đấy, nơi đây so với nơi trước kia chúng ta ở quả thực là thiên đường, muội không cảm thấy mệt mỏi khi sống ở đây."

"Ngược lại huynh cảm thấy những ngày sống ở đây, vừa bình yên lại vừa thú vị, sẽ không bao giờ cảm thấy tẻ nhạt."

Cố Thẩm Diệp bất đắc dĩ nhướng mày.

Cố An Nhiên chỉ vào con hổ ở sau lưng nói: "Ca ca, đây là quà muội tặng huynh."

Cố Thẩm Diệp lúc này mới chú ý đến con hổ màu vàng to lớn ở sau lưng Cố An Nhiên, hạ giọng nói: "Thú biến dị?"

Cố An Nhiên gật đầu, cười ngọt ngào nói: "Ừ, cho huynh."

"Nhưng nhưng, ca ca..." Cố Thẩm Diệp dường như muốn nói gì đó, nhưng lại bị Cố An Nhiên cắt ngang.

"Huynh, nó vẫn chưa có tên, huynh có thể đặt cho nó một cái tên không?”

Cố Thẩm Diệp liếc nhìn con hổ màu vàng, lại nhìn qua Ngân Dạ, mỉm cười trìu mến nói: "Gọi là Kim Trú được không?” Cố An Nhiên nhướng mày: "Ca ca, có đặt một cái tên thôi mà huynh cũng lười biếng!"

Cố Thẩm Diệp cười hỏi: "Cái gì? Kim Trú nghe không hay sao?”

"Rất hay!" Cố An Nhiên bất đắc dĩ nói.

Vừa mới dứt lời, một giọng nói dịu dàng vang lên cách đó không xa.

"AI Con thú biến dị này nhìn đẹp quá đi!"

Cố An Nhiên quay đầu lại, nhìn về phía nữ nhân kia, sau đó liền cau mày lại.

Cách đó không xa, là một nữ nhân mặc một cái váy trắng trông phức tạp, lúc này đang cầm tà váy đi về phía bên này.

Nàng thu hồi ánh mắt, nhìn Cố Thẩm Diệp hỏi: "Ca ca, nữ nhân này là ai?"

Chắc không phải là đại tậu tương lai của nàng đâu nhỉ? Nàng cảm thấy ca ca của nàng không phải là một người không có mắt nhìn người đến như vậy?

Cố Thẩm Diệp nhìn về phía nữ nhân kia, trong mắt hiện lên sự áy náy: "Ý muội nói là Nguyệt Mạn à?

"Nàng ấy là người cùng quê hương với chúng ta, mới tìm thấy được nàng ấy mấy ngày gần đây, ca ca của nàng vì trợ giúp ta mà đã hy sinh tính mạng."

Cố An Nhiên nhíu mày thật sâu, rồi sau đó thở dài một hơi, nhìn bộ dáng muốn nói rồi lại thôi của nàng ta.

Tuy nhiên, nàng suy nghĩ một chút rồi không muốn suy nghĩ nữa.

Suy cho cùng, nữ nhân này vẫn chưa hành động như một con yêu quái mà phải không?

Nhưng, trong lòng Cố An Nhiên vẫn cảm thấy có chút gì đó không thoải mái.

Nữ nhân kia tới gần Cố An Nhiên và Cố Thẩm Diệp, một mùi nước hoa nồng nặc phả vào mặt.

Lông mày của Cố Thẩm Diệp nhíu chặt, Cố An Nhiên xoa mũi không hề che giấu sự ghét bỏ của mình.

Bởi vì khứu giác của Ngân Dạ quá mức nhạy cảm nên nó chịu không nổi mùi thơm này, nhịn không được điên cuồng hắt xì.
Bình Luận (0)
Comment