Chương 588: Có Thể Đưa Nó Cho Ta Không? (1)
Chương 588: Có Thể Đưa Nó Cho Ta Không? (1)Chương 588: Có Thể Đưa Nó Cho Ta Không? (1)
Nó cọ vào chân Cố An Nhiên với vẻ bất bình: Chủ nhân ... hôi quá! Nó có mùi khó chịu!
Cố An Nhiên mím môi, không nói một lời sờ đầu Ngân Dạ.
Nguyệt Mạn nhìn con hổ vàng to lớn: "Con hổ này là thú biến dị sao? Đẹp quá đi!"
"An Nhiên tỷ tỷ, đây là thú biến dị tỷ làm ra sao? Có thể đưa nó cho ta không?"
Cố An Nhiên nghĩ, vốn dĩ là Nguyệt Mạn này không có ý tác quái, vậy nàng coi như nàng ta không tồn tại.
Nhưng nàng vừa mới bắt đầu ghê tởm, Cố An Nhiên không quen với tật xấu của nàng ta: "Không thể”
Nguyệt Mạn bị Cố An Nhiên thẳng thừng từ chối, hơi ngẩn ra.
Dù sao thì hôm qua nàng ta đã đến thành Kính Hồ, về cơ bản nàng ta muốn gì thì ca ca Thẩm Diệp cũng sẽ cử người đưa cho nàng ta.
Hôm nay chẳng qua chỉ là một con thú biến dị mà thôi, Cố An Nhiên lại không cho nàng ta sao?
Nhưng Nguyệt Mạn biết Cố An Nhiên là muội muội ruột của Cố Thẩm Diệp, cho nên tỏ ra xấu hổ. Nàng ta thật sự là không muốn buông tha cho con thú biến dị này, dù sao con thú biến dị này thoạt nhìn cũng rất lợi hại.
Nàng ta nói với vẻ mặt ninh nọt: " An Nhiên tỷ tỷ, ta... công phu của ta không được tốt, cũng không có dị năng, nếu có con thú biến dị này, ta cũng có thể an toàn hơn, ca ca ta ở dưới cửu tuyền cũng có thể an tâm rồi."
Cố An Nhiên có một loại trực giác rất mãnh liệt đối với trà xanh và bạch liên, cho nên mới vừa rồi, chỉ nhìn Nguyệt Mạn một cái lập tức không thích nàng ta.
Kết quả, trực giác của nàng quả nhiên không sai, Nguyệt Mạn này chính là trà xanh, bạch liên chính hiệu.
Thành Kính Hồ này là do nàng thành lập, nàng là thành chủ danh chính ngôn thuận của thành Kính Hồ.
Mà Nguyệt Mạn này bởi vì nghĩ ca ca mình có ơn đối với anh trai nàng nên đến uy hiếp nàng, không thể tin nổi!
Nguyệt Mạn thấy Cố An Nhiên không nói một lời nào, liền cảm thấy mình đã nắm chắc con thú biến dị này.
Ánh mắt Cố An Nhiên đột nhiên tối sầm: "Công phu kém cỏi có đáng để ngươi công khai không?"
"Nếu biết mình công phu kém, vậy ngươi nên tranh thủ thời gian ngày đêm luyện tập, nếu không ngươi sẽ như một phế vật, mới khiến cho ca ca ngươi ở Cửu Tuyền không an lòng, ngươi hiểu chứ?"
Cố An Nhiên không giữ một chút thể diện nào cho Nguyệt Mạn, Nguyệt Mạn bị Cố An Nhiên cà khia, cả mặt đều đỏ bừng.
Đôi mắt nàng ta ươn ướt, trông nàng ta như sắp khóc, như thể bị Cố An Nhiên bắt nạt vậy.
Nàng ta nhìn Cố An Nhiên, có chút khó chịu nói: " An Nhiên tỷ tỷ, ta cảm thấy tỷ không thích ta."
Nhìn xem, đây chính là thủ đoạn đỉnh cao của Bạch Liên.
Khóe môi Cố An Nhiên hiện lên một nụ cười mỉa mai: "Đúng! Ta không thích ngươi!"
"Ta không thích bất kỳ một kẻ phế vật nào, thành Kính Hồ của ta cũng không nuôi kẻ phế vật."
"Thành Kính Hồ bao gồm cả người già và trẻ em, đều là mỗi người một việc, có chuyện riêng phải làm."
"Ngươi thì sao? Sau khi ngươi tới thành Kính Hồ, ngươi đã làm được gì cho thành Kính Hồ?”
"Bởi vì ca ca ngươi có ơn với phó thành chủ thành Kính Hồ, cho nên mới cung cấp đồ ăn ngon cho ngươi."
"Tỷ... Nguyệt Mạn bị Cố An Nhiên cà khia đến mức nói không nên lời.
Rồi sau đó, những giọt nước mắt trên mặt nàng ta lã chã rơi xuống, ánh mắt tội nghiệp của nàng ta nhìn Cố Thẩm Diệp.
Cố Thẩm Diệp muốn nói gì đó nhưng Đại Cường đã lên tiếng trước: "Ngươi khóc cái gì mà khóc? Giống như An Nhiên cô nương bắt nạt ngươi vậy."
"Việc này không phải là ngươi làm không đúng sao?"
"Con hổ này là của An Nhiên cô nương, nàng không chịu theo yêu cầu của ngươi tặng cho ngươi, ngươi lập tức khóc cho mọi người xem."
"Ngươi đây không phải cố ý bêu rếu An Nhiên cô nương sao?”
Cố An Nhiên nhìn thoáng qua Đại Cường, suýt nữa giơ ngón tay cái lên.
Loại thẳng nam sắt thép như Đại Cường, quả thực là vũ khí đối phó với trà xanh bạch liên.